Tiễn tỷ tỷ và tỷ phu đi, Hoa Xướng Vãn liền dời lực chú ý về chỗ Hứa Nam Nghị, nhìn nam nhân kia trốn ở trong chăn không muốn ra, thính tai hồng hồng, liền không nhịn được trêu chọc nói: "Thế nào, còn xấu hổ à, không muốn ăn sao?"
"Ngươi, ngươi xoay người sang chỗ khác, ta mặc quần áo đã!" Hứa Nam Nghị mặt đỏ tới mang tai, vội vàng nói.
"Ha ha, cũng không phải chưa từng nhìn qua, có cái gì mà xấu hổ, cho dù là không mặc cũng không sao cả. Ngươi bị thương, ta còn có thể làm cái gì." Hoa Xướng Vãn tiếp tục nhạo báng, hoặc nói đúng hơn đây cũng không phải là trêu chọc, mà là đùa giỡn thẳng thừng.
Hứa Nam Nghị nắm chặt góc chăn, bờ môi giật giật, tựa hồ là muốn phản bác. Chỉ là mặt đỏ lên không nói được một chữ nào, tròng mắt trợn tròn, trừng mắt nhìn Hoa Xướng Vãn.
"Ha ha ha, rồi rồi, không đùa ngươi nữa, ngươi mặc quần áo đi, ta đi dọn dẹp những vật này." Hoa Xướng Vãn cười vui vẻ, hiện tại bộ dáng nam nhân này cứ như một con thỏ, có thể đùa giỡn, khiến nàng cảm thấy mình tựa như đã tìm được một món đồ chơi không tệ.
Hoa Xướng Vãn đi thu dọn đồ đạc, Hứa Nam Nghị vội vàng tìm y phục mặc lên, hắn vốn chỉ có hai bộ quần áo rách rưới, may lại khe hở, loang lổ khắp nơi. Trước đây không lâu đã xé rách một bộ, hiện tại chỉ còn sót bộ đầy miếng vá này.
Y phục mặc quá nhanh làm tác động lên vết thương trên người, Hứa Nam Nghị đau đến mức nhíu mày, nhưng vẫn như cũ không rên một tiếng. Kiểu đau đớn này dù sao hắn cũng đã quen thuộc.
"Chủ tử, thứ này rất là hiếm, hay là ngài ăn đi, ta đi hâm nóng cháo là được." Hứa Nam Nghị đi xuống trải cỏ, đem cháo Bát Bảo bên cạnh đưa cho Hoa Xướng Vãn, cháo Bát Bảo không tính là đồ hiếm, nhưng bình chứa cháo Bát Bảo còn cả cái thìa có hơi cổ quái lại là kiểu dáng hắn chưa từng thấy qua. Sao hắn có thể cam lòng ăn, với cả nào dám ăn chứ?
Chủ tử? Lần đầu tiên ở trong cuộc sống hiện thực nghe được xưng hô như vậy, Hoa Xướng Vãn tỏ vẻ, nghe xong đúng là có chút cảm giác không mấy tự tại.
"Đừng gọi ta chủ tử, gọi tên ta là được rồi." Hoa Xướng Vãn cự tuyệt xưng hô như vậy, nàng cũng không phải kẻ buôn nô ɭệ.
Hứa Nam Nghị kinh nghi bất định nhìn Hoa Xướng Vãn, rất là hoài nghi mình có đang nghe lầm hay không.
"Được rồi, đừng ngẩn người nữa, cháo này còn có rất nhiều, ngươi ăn là được rồi. Ăn xong thì tiếp tục nghỉ ngơi, ta ra ngoài dạo chơi đây." Mặc dù trong thân thể này còn rất nhiều ký ức liên quan tới nơi này, nhưng nàng vẫn cảm giác như đây không giống như là của mình, cho nên nàng dự định đi ra ngoài một chút, tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, mới có thể cảm thụ chân thực.
Hoa Xướng Vãn nói xong cũng chú ý tới bộ quần áo rách rưới trên người Hứa Nam Nghị, lại nghĩ tới Hứa Nam Nghị phải dùng cái cỏ trải giản dị kia để nghỉ ngơi, còn cả cái phòng khắp nơi thủng lỗ chỗ này. Xem ra muốn cải thiện hoàn cảnh này, cũng là một chuyện rất khó đấy.
Mà ngày vào lúc này, bụng của Hứa Nam Nghị kêu lên ọt ọt, hắn thật sự rất đói, từ tối hôm qua đã không được ăn cái, chỉ uống một bát cháo loãng có mấy hạt gạo nên đến bây giờ, đương nhiên là cực đói.
Nghe bụng của mình kêu, mặt Hứa Nam Nghị nhanh như chớp đỏ bừng, Hoa Xướng Vãn cũng nhẹ giọng phì cười, cười Hứa Nam Nghị không có ý tứ, đến cả ánh mắt suýt nữa còn muốn nhắm lại luôn.
"Nhanh ăn đi, chúng ta cùng ăn, ta cũng đói bụng." Hoa Xướng Vãn cười xong liền nghĩ đến bộ dáng mình trước đây không lâu cũng bụng đói kêu lên, lập tức liền nói.
Hoa Xướng Vãn vừa nói, một bên mở gà quay và thức ăn cay đóng gói ra, lại đưa cho Hứa Nam Nghị một bánh bao lớn trắng trắng mập mập, rồi cúi đầu bắt đầu ăn. Đầu tiên là cắn một cái màn thầu, lại xé một khối thịt gà lớn, phối hợp với củ cải cái trong thức ăn cay, ngon miệng vô cùng.
Hứa Nam Nghị không khống chế nổi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn gà quay suýt nữa còn mất tự nhiên, hắn đã không nhớ được mình đã bao lâu chưa từng ăn thịt gà. Cũng không phải muốn nói chỗ Hoa Xướng Vãn nghèo đến mức cả gà cũng không có mà ăn, mà là cho dù có thịt ăn thì cũng không cho phép hắn ăn. Chỉ là hiện tại người này muốn ăn cùng một chỗ với hắn sao?
Thật sự có thể ăn sao? Hứa Nam Nghị hơi hoài nghi nghĩ nghĩ, hắn không hiểu rõ được, vì sao tỉnh lại sau giấc ngủ, Hoa Xướng Vãn lại mang đến cho hắn một cảm giác biến hóa lớn như vậy, tựa như thay đổi hoàn toàn thành một người khác. Bất luận lời nói ngữ khí, hay là ánh mắt nhìn người, hoặc là thái độ với hắn đều hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Dùng cách nói như hai người để hình dung cũng không khoa trương chút nào, nhưng Hoa Xướng Vãn rõ ràng vẫn là Hoa Xướng Vãn mà!
Hứa Nam Nghị nghĩ mãi mà không rõ, trong thần sắc liền không khỏi có chút mê hoặc và suy nghĩ sâu xa.
"Ngây ngô cái gì, ăn đùi gà đi, hương vị rất không tệ, ăn nhanh lên." Hoa Xướng Vãn ít nhiều gì cũng là có thể hiểu được tâm tư của Hứa Nam Nghị, nhưng nàng cũng không muốn nói thêm cái gì. Trước kia nàng không muốn giải thích, tương lai nàng càng không muốn cam đoan gì cả, dùng sự thực làm cho đối phương an tâm mới là phương thức tốt nhất.
Nhìn màn thầu và đùi gà bị nhét mạnh vào trong tay, còn cả cái bình trước mặt hương nồng mùi cháo Bát Bảo, hốc mắt Hứa Nam Nghị nhanh chóng đỏ lên, vội vã cúi đầu xuống, không muốn để cho dáng vẻ hèn yếu của mình bị Hoa Xướng Vãn nhìn thấy. Cầm màn thầu keo kiệt cắn miếng nhỏ, cuối cùng chậm rãi dùng hết sức cắn một miếng lớn.
Thật là thơm! So với món ngự trù làm trong nhà trước kia còn thơm hơn! Một miếng tiếp lấy một miếng, Hứa Nam Nghị đỏ vành mắt cố gắng ăn.
"Đừng ăn mỗi màn thầu, ăn nhiều thịt một chút." Nhìn thấy dáng vẻ nam nhân kia ăn màn thầu, Hoa Xướng Vãn cảm thấy có chút buồn cười. Hắn có thù với màn thầu à, có cần phải dùng sức như thế hay không?
"Ừm." Hứa Nam Nghị e ngại cắn một miếng đùi gà, trong miệng nhanh chóng đều là mùi thịt gà thơm, con mắt cũng trở nên sáng tỏ.
Một bữa ăn no, một con gà quay bị hai người ăn sạch sẽ, hai cái bánh bao lớn cộng thêm hai bình cháo Bát Bảo cũng đều bị tiêu diệt. Hoa Xướng Vãn thoải mái sờ lên bụng, sắc mặt Hứa Nam Nghị lại có chút ngại ngùng.
"Đây là thuốc, một khắc đồng hồ sau, dùng nước ấm pha. Cứ ở lại nhà nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài một chút."
"Ừm."
Sau khi Hoa Xướng Vãn rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Nam Nghị. Hắn nhìn hai bình cháo trống không trước mặt, nói một mình: "Thứ này ta đều chưa từng thấy qua, nàng lấy được ở chỗ nào?"
Giọng của Hứa Nam Nghị rất thấp, nhưng trong giọng nói này lại lộ ra một cỗ ngạo khí. Sinh ở Hoàng gia, thân là hoàng tử, tuyệt đối có thể nói là được tặng cho ngàn vạn sủng ái, cho nên đồ hắn chưa từng thấy, đúng là không nhiều lắm!
Hoàng tử, chuẩn xác mà nói là đích trưởng hoàng tử của Hoàng thái nữ trước kia. Vương triều Đại Nhã vào hai năm trước đã xảy ra một chuyện lớn, Nữ Hoàng đời trước đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mấy vị hoàng nữ có quyền kế thừa thừa cơ tranh đoạt hoàng vị, mà lúc đó Hoàng thái nữ vốn đã là người thừa kế danh chính ngôn thuận của hoàng vị, nhưng lại bởi vì khinh địch, quá mức coi trọng tình nghĩa nên đã bị hai hoàng nữ chiếm trước tiên cơ. Chẳng những tự thân bị giam lỏng, mà đến cả người nhà cũng bị liên lụy.
Mà ở trong lúc nguy cấp, người dưới tay Hoàng thái nữ đã liều chết mang hai vị hoàng tử và một vị hoàng nữ chạy đi, nhưng Hứa Nam Nghị trong lúc chạy trốn, không chỉ bị truy binh vòng vây, lại còn gặp phải bất ngờ phải chia cắt với mọi người.
Cuối cùng liền bị bọn buôn người bắt đi coi như nô ɭệ bán ra, còn kém chút nữa bị bán vào Hoa Lâu. Cũng may tướng mạo quá oai hùng, không thích hợp làm tiểu quan, cho nên mới bị Hoa Xướng Vãn uống quá nhiều gặp được, không biết đầu nóng hay gì mà lại mua hắn, sau đó mới có hết thảy mọi chuyện này.
Mà đó cũng là nguyên nhân khiến hắn nhiều lần nhẫn nại. Gần hai năm làm kiếp sống nô ɭệ, mặc cho đánh, mặc cho mắng, mặc cho lấn, mặc cho nhục, vì mưu cầu một cuộc sống tạm bợ.
Trong nháy mắt bị mua đó, hắn đã cảm thấy rất may mắn, nếu như không có Hoa Xướng Vãn thì kết cục của hắn chắc hẳn còn ác liệt hơn so với bây giờ nhiều. Cho nên dù trải qua cuộc sống khốn khó, dù cho ngày nào cũng phải làm rất nhiều công việc, hắn cũng vẫn yên lặng chấp nhận.