Cô đơn sinh, cô đơn tử, dù có ngàn vạn tài phú bàng thân, dù có không gian kỳ dị trong tay, nàng cuối cùng vẫn cảm thấy cuộc sống không hề luyến tiếc, cho dù cuối cùng chết bởi bất ngờ thì cũng không cảm thấy tiếc nuối. Quả nhiên là còn tiếc nuối hơn so với người có tiếc nuối!
Chỉ là, nàng rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để đi chết rồi, sao chỉ trong một cái nháy mắt, nàng lại sống lại, hơn nữa hình như là còn từ hiện đại sống đến cổ đại?
Hoa Xướng Vãn trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh sắc trước mặt, trong lòng không nhịn được thầm nói. Trở lại cổ đại thì cứ trở lại cổ đại đi, sao lại rơi vào căn phòng rách nát như vậy, trên nóc nhà còn có bốn năm lỗ thủng. Chẳng lẽ là vì để thông gió, nàng trùng sinh đến cổ đại để làm ăn mày hay sao vậy?
"Ta không có làm!" Vào lúc Hoa Xướng Vãn còn đang đánh giá cảnh vật chung quanh cộng thêm việc tự trêu chọc chính mình thì một giọng nam khàn khàn đầy kiềm chế vang lên, nhanh như chớp liền hấp dẫn lực chú ý của Hoa Xướng Vãn.
Đó là một nam nhân đang quỳ trên mặt đất, nhìn mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, còn quỳ cách giường của nàng không xa. Lưng hắn thẳng tắp, khẽ cau mày, ngũ quan như điêu khắc, lông mày tinh mục, mũi cao thẳng, môi mỏng nhếch lên nhìn có chút cố chấp và ẩn nhẫn, nhưng lại không ảnh hưởng nửa phần đến vẻ tuấn mỹ. Hơn nữa dù cho có mặc y sam cũ nát cũng không che giấu được khí tức tôn quý của hắn, dù cho người đầy vết roi nhìn vô cùng chật vật cũng vẫn còn sót lại khí chất ngạo nghễ, khiến người ta chỉ nhìn lên một cái là có thể khắc sâu hình tượng ở trong lòng, tựa như là sẽ không bao giờ quên được.
Nhưng mà, ngoài dung mạo và khí chất thì thứ khiến Hoa Xướng Vãn cau mày cũng là vì sắc mặt nam nhân kia quá nhợt nhạt, còn có một thân vết thương. Phân tích từ trên dấu vết ra thì đó hẳn là vết roi, cũng không biết là ai phát rồ như thế, lại nhẫn tâm quất một nam tử như vậy.
Mà vào lúc Hoa Xướng Vãn nghĩ như vậy thì trong đầu của nàng lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức linh linh kỳ quái thuộc về một nữ nhân khác, cũng là ký ức chủ nhân của thân thể này, đồng thời còn là những ký ức khiến nàng không nói nên lời!
Đại Nhã vương triều, một vương triều nữ tôn nam ti phong kiến, nữ chính bên ngoài, nam chính bên trong, nữ tính đương quyền, nam tính sinh con, một thê nhiều phu, nhưng mà tập tục xã hội tương đối mở, vẫn cho phép nam tính xử lí công việc, thậm chí còn có thể đọc sách viết chữ tham gia khoa cử vào triều làm quan. Chỉ là địa vị hiển nhiên thấp hơn rất nhiều so với nữ tính, đồng thời cũng sẽ nhận rất nhiều chế ước, mà chỗ Hoa Xướng Vãn trùng sinh chính là một vương triều kì lạ như vậy.
Đồng thời, càng làm cho Hoa Xướng Vãn câm nín là, chủ nhân của thân thể này vốn dĩ là một tên đần chỉ biết ăn uống vui đùa, hết ăn lại nằm không nói, đã vậy còn tàn bạo, không thèm nói đạo lý, tự cho mình là đúng, ngu xuẩn khiến người ta cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng mà ở trong đó vẫn có một thứ có thể làm cho Hoa Xướng Vãn cảm thấy vui mừng đó chính là dung mạo và tên của thân thể này lại giống y như nàng, có lẽ đây chính là nguyên nhân nàng có thể trùng sinh trong thân thể này. Nhưng mà những thứ hiển nhiên đều đã không còn quan trọng, càng quan trọng hơn là nam nhân trước mặt này, nguyên chủ nhân thân thể này đã dùng tiền mua nam nhân về để làm nam hầu!
Nam hầu, so với nam thϊếp còn thấp hơn, chỉ miễn cưỡng tốt hơn so với nô ɭệ một chút, nhưng trên thực tế thì chuyện phải làm cũng không khác lắm so với nô ɭệ, tương đương với nha hoàn cổ đại hoặc là sai vặt. Bên trong phải giặt quần áo, nấu cơm, thu dọn nhà, chăm sóc chủ tử, bên ngoài phải xuống đất cày ruộng, làm công ngắn hạn, kiếm tiền nuôi gia đình, nghe đã cảm thấy vất vả. Hơn nữa trên thực tế, thứ nam nhân này làm còn không chỉ như thế, ngoại trừ lao động chân tay, còn phải bị hà hϊếp về mặt tinh thần. Tựa như là hiện tại, rõ ràng không phải nam nhân này sai, nhưng lại bị đánh mình đầy thương tích buộc quỳ gối ở nơi này nhận sai.
Chuyện phát sinh vào hôm qua, nam nhân này ở bờ sông giặt quần áo thì gặp một nam nhân nhà hàng xóm, hai người không biết sao, dường như xảy ra một chút chuyện, sau đó cũng không biết hàng xóm kia tại sao bị đẩy xuống sông, sau khi được cứu đi lên thì liền nói là bị nam nhân này đẩy xuống. Nam nhân này giải thích nói không phải, nguyên chủ nhân thân thể thì lại không tin, cầm roi đánh cho nam nhân này một trận, đánh xong còn phạt nam nhân này quỳ trên mặt đất một đêm cho tới bây giờ.
Bị nô dịch, bị oan uổng, bị đánh, bị phạt quỳ, nghe qua đã làm cho người ta giận sôi, nhưng trên thực tế với nam nhân này mà nói đây cũng là chuyện thường ngày. Thái độ của nguyên chủ nhân với nam nhân này luôn luôn như thế, ác liệt không giống như là đối đãi với một con người, cũng khó trách nam nhân này bị một thân vết thương mà nét mặt lại phải cực kì đè nén.
"Ngươi đừng quỳ nữa." Trong giọng nói Hoa Xướng Vãn mang theo chút bất đắc dĩ và thương tiếc, lúc nói chuyện cũng chống đỡ lấy giường để ngồi dậy, nhưng dưới tay lại bất ngờ đυ.ng phải một vật, nàng theo phản xạ nhìn sang, lại là một cây roi đầy vết máu, mà vết máu kia hiển nhiên chính là của nam nhân trước mặt này.
Hứa Nam Nghị quỳ trên mặt đất, ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên người Hoa Xướng Vãn, cho nên mới định mở miệng giải thích lúc nàng mở mắt ra, cũng mới nhìn thấy tay Hoa Xướng Vãn nắm chặt roi. Sau đó liền không tự chủ được co rúm lại một chút, nhưng dù cho có phản xạ e ngại thì ánh mắt của hắn vẫn như cũ sáng tỏ và bất khuất.
Hoa Xướng Vãn cực kì tỉ mỉ chú ý tới cảnh này, nhíu mày, ném roi xuống mặt đất, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Đừng sợ, ta sẽ không đánh ngươi nữa, ngươi đứng lên trước đi, ta xem vết thương cho ngươi."
Làm một lính xuất ngũ đặc chủng và nhà mạo hiểm, Hoa Xướng Vãn cũng có chút khiến thức chữa bệnh, xử lý một chút vết thương nhỏ đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay. Về phần thuốc trị thương, bên trong không gian của nàng cũng có rất nhiều.
Nghĩ đến không gian, Hoa Xướng Vãn liền thử nghiệm trao đổi cùng không gian một chút, sau đó lại nghĩ đến mình thật may mắn, không ngờ mình đã trùng sinh mà không gian vẫn còn tồn tại, nhất là cái thứ vật tư dự trữ khổng lồ bên trong không gian kia. Không những vậy, còn có vườn rau vườn trái cây quản lý nhiều năm và Linh Trì cực kì thần kỳ, cùng dược vật, lương thực, trái cây, các loại vật dụng hàng ngày. Có những thứ này, bất luận tới nơi nào, nàng cũng có thể an tâm.
"Không cần, ta không sao." Hứa Nam Nghị không chút do dự cự tuyệt thiện ý của Hoa Xướng Vãn, đồng thời cũng dùng một loại ánh mắt cực kì hoài nghi và phòng bị nhìn Hoa Xướng Vãn, chậm rãi giật giật thân thể, tựa hồ là muốn đứng lên. Nhưng vì hai chân run lên làm hắn mất khống chế ngã quỵ về phía trước!
Hoa Xướng Vãn phản ứng cực kì nhanh, khinh thân bay ra, hai tay duỗi ra, đỡ lấy Hứa Nam Nghị, đồng thời ôm lấy nam nhân này. Xúc cảm ấm áp đã khiến Hoa Xướng Vãn hơi bất ngờ ngây người trong phút chốc, nàng dường như đã rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như vậy. Nàng luôn luôn ghét tiếp xúc cùng người khác, không ngờ vừa đến nơi đây lại nhiệt tình ôm lấy một nam nhân như thế.
Mà nằm ngoài dự đoán của nàng, phản ứng nam nhân lại có vẻ hơi kinh hoảng, lúc bị ôm lấy thì toàn thân liền cứng ngắc, sau đó còn dùng sức bắt đầu giằng co, cực kì bức thiết muốn tránh khỏi cái ôm của Hoa Xướng Vãn. Nam nữ thụ thụ bất thân, sao nàng có thể!
Ghét bỏ rõ ràng như thế làm Hoa Xướng Vãn muốn nhận sai cũng không thể. Cái này khiến nàng nghĩ đến cảnh nguyên chủ nhân thân thể mua nam nhân này về, khi đó nam nhân này mặc dù chỉ là một nô ɭệ thân phận thấp hèn, nhưng ngữ khí lại có thể tuyệt nhiên nói là hắn cái gì cũng có thể làm, khổ gì cũng có thể ăn, nhưng lại tuyệt đối không lấy thân hầu người.
Cho nên chỉ mang một thân phận nam hầu, đến cả tên thϊếp cũng không được xưng, mà cái này hiển nhiên cũng là một trong những nguyên nhân khiến nguyên chủ nhân càng không thích hắn rồi bắt đầu ngược đãi hắn.
Về phần nguyên nhân khác, nam nhân này tuổi tác hơi lớn, đã hai mươi hai tuổi, hiển nhiên là đã qua tuổi thành hôn. Hơn nữa tướng mạo còn quá tuấn lãng, cũng không phù hợp làm mỹ quan, tính tình cũng tương đối hướng nội, không giỏi ngôn từ, có đôi khi còn cố chấp làm người ta nhức đầu, cũng không làm cho người ta được vui. Mà cá tính của nguyên chủ nhân này còn rất thấp kém, trong lòng dường như còn có một người trong lòng, đủ loại nguyên nhân chung vào một chỗ, cũng bắt đầu tạo thành mối quan hệ vô cùng ác liệt giữa hai người.
"Thành thật một chút đi, chớ lộn xộn, vẫn còn muốn bị đánh đấy hả?" Nói thẳng ra thì Hoa Xướng Vãn tuyệt đối cũng không phải là một người có tính tình tốt, từ việc ở trong một đội quân đặc thù, trèo qua ngọn núi cao nhất, xuống cái đáy biển sâu nhất, gϊếŧ chết người xấu nhất, chưởng một quyền làm cho người người vô cùng hâm mộ, giọng nói còn luôn có ý ra lệnh, mấy chữ nói ra cũng vô cùng khí thế đã làm cho động tác của Hứa Nam Nghị nhanh chóng dừng lại.
Hứa Nam Nghị không phải sợ bị đánh, chỉ là đột nhiên cảm thấy giọng điệu này rất có cảm giác uy nghiêm, cũng rất chân thành, nghiêm túc, dường như cũng không có ý gì khác. So với ngữ khí âm trầm khinh thường thậm chí là cáu gắt của ngày xưa có khác biệt cực lớn.
Hứa Nam Nghị nghe lời, không phản kháng, Hoa Xướng Vãn cũng không còn cường thế nữa, buông tay ra đồng thời kéo cổ tay Hứa Nam Nghị lại để hắn ngồi xuống giường, đồng thời tay lại đưa về phía gối bên cạnh. Nhân lúc Hứa Nam Nghị không để ý lấy ra một bình iodophor, định giúp Hứa Nam Nghị trừ độc, nhưng mà trước khi trừ độc hình như còn phải làm một chuyện, đó chính là xé toang bộ quần áo rách rưới trên thân nam nhân này.
Nghĩ đến liền làm, Hoa Xướng Vãn cũng không nhiều lời nữa, đưa tay kéo bộ quần áo rách rưới đó xuống. Hứa Nam Nghị còn chưa kịp phản ứng thì đã trở thành mỹ nam nửa thân trần!
Chỉ trong phút chốc như vậy mà Hứa Nam Nghị đã hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Hoa Xướng Vãn, đến cả suy nghĩ muốn che đi hay là phản kháng đều quên mất.
Hoa Xướng Vãn thì vẫn còn có nhàn tâm bắt đầu thưởng thức dáng người mỹ nam kia, nhìn cái lưng tráng kiện, nhìn dáng người thẳng tắp, nhìn da thịt màu đồng cổ, còn đẹp hơn so với những người mẫu hiện đại, đến cả nửa phần dưới cũng không kém. Nhưng mà đây cũng là nàng dùng ánh mắt người hiện đại để đánh giá, nếu như là ánh mắt người ở đây thì có lẽ cũng không tốt đẹp như vậy, ai bảo người nơi này đặc biệt thích những nam tử khiêm tốn thân hình tinh tế cơ chứ, thật sự là không có ánh mắt, lại để minh châu bị long đong.
Nhưng mà nếu như nam nhân này phù hợp với thẩm mỹ quan của người hiện tại thì có lẽ cũng sẽ không dễ dàng bị bán đi như vậy, mà sở dĩ lý do nguyên chủ nhân mua nam nhân này về cũng là bởi vì ngày đó uống say, mơ mơ màng màng mới đi mua, đồng thời còn mơ mơ màng màng đồng ý việc hắn không lấy thân hầu người, cho nên sau khi tỉnh táo lại mới thẹn quá hoá giận, càng ác liệt hơn với nam nhân này.
Mà lúc này, Hứa Nam Nghị cuối cùng cũng phản ứng lại, a lên một tiếng rồi kinh hoảng bắt đầu kéo y sam lên, chỉ là y sam kia rách thành vải rách, căn bản không che được thân thể của hắn. Lúc hắn kinh hoảng quay người muốn chạy đi, lại lần nữa bị Hoa Xướng Vãn bắt lấy cổ tay.
"Này, đừng lộn xộn, bắt đầu bôi thuốc thôi." Hoa Xướng Vãn dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn Hứa Nam Nghị đang vô cùng kinh hoảng, nhìn một hồi lâu sau thì mới lạnh nhạt nói, bên trong ánh mắt cũng thêm một tia nghiêm túc.
Thật ra, năng lực thích ứng của Hoa Xướng Vãn đúng là không tệ, vừa mới trùng sinh tới, còn là trong điều kiện kỳ lạ như vậy mà cũng có thể thích ứng như thế, nhất cử nhất động tùy tính đương nhiên, tiêu sái tùy ý. Mà cái này cũng là một trong những cá tính của Hoa Xướng Vãn, nếu không nàng cũng sẽ không trở thành một nhà mạo hiểm sau khi xuất ngũ.
Hứa Nam Nghị muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy vẻ chăm chú của Hoa Xướng Vãn, còn cả động tác bắt đầu bôi thuốc của nàng thì thân thể liền cứng ngắc, không tiếp tục lộn xộn nữa. Trong lòng nghĩ là sẽ tạm thời tin tưởng người này một lần, nếu nàng dám làm cái gì không nên làm thì hắn sẽ tự sát, sẽ không để nàng được như ý!