Ngày hôm sau đi làm, tôi liền kể chuyện này với Vương Thắng Nam.
Vương Thắng Nam cứ nhất định đồi tôi cùng đi mua vòng, nói chiếc vòng mua ở tiệm bán ngọc lần trước không có dây đó, trông không đẹp, muốn tìm dây đẹp hơn để phối hợp, vừa hay tôi cũng có nhiều chuyện để nói với cô ấy, chúng tôi tranh thủ buổi trưa đến khu chợ gần đó.
Chợ bán sỉ có rất nhiều đồ tạp hóa và trang sức, thật giả lẫn lộn. Vương Thắng Nam chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc vòng tết kiểu Trung Quốc, chủ cửa hàng sẽ tết ngay tại đó.
Trong thời gian chờ đợi, tôi lượn lờ xung quanh khu chợ mua sắm. Trong chợ bày bán đủ thứ, tôi thấy có không ít quầy hàng bán chiếc vòng gỗ như của tôi đang đeo. Có một chiếc vòng trông giống hệt chiếc của tôi, thế là không kìm được cầm nó lên ngửi, chiếc vòng này mùi rất hắc, không thơm dịu như cái của tôi.
Chủ quầy hàng thấy tôi xem vòng, liền nói: "Vòng tay gỗ từ đàn, mua một chiếc đi, đã được khai quang rồi đấy..."
Tôi vội lắc đầu. "Cảm ơn, tôi nghiên cứu về khai quang nhiều rồi, thôi tôi không mua đâu..."
Người đó nhìn chiếc vòng đeo trên tay tôi, nói: "Hay là cái này đi, trầm hương đấy, đắt hơn một chút nhưng có giá trị sưu tầm, đồ tốt ngày càng hiếm, loại vòng này gần đây giá rất cao."
Tôi tò mò cầm lấy chiếc vòng đó, ngửi thử, cũng chẳng được thơm như chiếc vòng tôi đang đeo trên tay, tôi lại lắc đầu, nói: "Mùi thơm hắc quá...."
"Có mùi thơm thì sẽ tốt cho tim mạch, lưu thông khí huyết, ngửi lâu rồi sẽ tốt cho sức khỏe." Người bán hàng này thật biết cách ăn nói, bên cạnh tôi có một người đang cúi đầu chọn vòng tay, vừa nghe tôi nói vậy vội ngẩng đầu lên, cứ đồi ngửi thử chiếc vòng của tôi.
Quả nhiên vừa ngửi xong người đó liền nói: "Đúng là không thơm bằng cái của cô."
Tôi cũng cảm thấy như vậy, chiếc vòng này của tôi lưu mùi rất lâu, càng ngửi càng thấy dễ chịu, mà mùi hương của nó cứ như có thể phát tán ra xung quanh vậy. So với chiếc vòng nỳ của tôi thì những chiếc vòng được bày trong quầy hàng ở đây chỉ giống như được ngâm qua tinh dầu, mùi hương rất tầm thường, còn rất nồng nữa. Người kia sau khi ngửi chiếc vòng tay của tôi rồi cũng cảm nhận được sự khác biệt, liền không mua hàng nữa. Cô ta còn hỏi tôi mua chiếc vòng này ở đâu, tôi liền nói là do người khác tặng, người đó liền đi sang quầy khác tiếp tục xem hàng.
Kết quả này khiến người bán hàng không khỏi kích động. Ông ta có vẻ bực mình vì tôi đã làm hỏng việc kinh doanh của ông ta nên châm biếm: "Loại trầm có hương thơm - Kỳ Nam Trâm Hương giá phải đến mấy chục vạn, mấy trăm vạn, cô mua rồi sao? Mò vào chợ đòi tìm mua trầm xịn, đầu óc có vấn đề à?!"
Tôi tức đến nghẹt thở, đang đinh cãi lãi thì Vương Thắng Nam mua xong vòng chạy đến chỗ tôi, liền khuyên nhủ tôi mấy câu.
Tôi không nhịn được nói với Vương Thắng Nam: "Sau này đừng có tùy tiện đến chợ tạp hóa này nữa, đúng là loại người nào cũng có, thật tức chết..."
Vương Thắng Nam chọc ghẹo tôi: "Sau này chị không tránh khỏi phải vào những khu chợ thế này đâu, lấy một người bán thịt lơn, không chừng sau này chị phải theo người ta đi cắt thịt lợn ấy chứ..."
Mã Thiên Lý rất siêng nhắn tin cho tôi, lúc đi làm còn gọi điện cho tôi. Nói chung toàn bộ thời gian tán gẫu đều chỉ có mình tôi luyên thuyên đủ thứ chuyện. Nhưng công việc của tôi vốn là chăm sóc khách hàng, thế nên không tránh khỏi mắc bệnh nghề nghiệp, mỗi lần nhận điện thoại đều ăn nói rất bài bản, kiểu như: "Chào anh chị, xin hỏi tôi có thê giúp gì cho anh chị không?" Lúc đầu Vương Thắng Nam còn hay cười tôi, sau cũng quen dần. Vì thế, ban đầu Mã Thiên Lý cũng bị giật mình. Sau cậu ta biết tính chất công việc của tôi hay phải nhận điện thoại thì không gọi đến nhiều nữa, thỉnh thoảng mới nhắn tin.
Có điều, trưa nay gọi cho tôi, cậu ta lại hỏi: "Thường ngày công việc đều bận như vậy sao?"
Tôi nhân cơ họi này liền kể khổ: "Đâu phải bận bình thường, bận đến mức không ngóc đầu lên được ấy." Nếu không ngày thường đâu đến mức uể oải tới nỗi không muốn ra ngoài hẹn hò chứ.
Mấy ngày này chắc chắn là cậu ta rất muốn gặp tôi, có điều không làm thế nào được vì tôi thực sự bận đến không thở nổi, chỉ có mỗi tuần rảnh rỗi là có thể ra ngoài, cho nên cuối tuần đó khi gặp lại cậu ta, tôi đã cố tìm cách để có thể liên lạc nhiều hơn với cậu ta. Gọi điện và nhắn tin trong lúc tôi đang làm việc rõ ràng không thích hợp, thế là tôi liền nói: "Lúc tớ đi làm thì có thể lên mạng, quanh năm suốt tháng tớ đều mở QQ, đúng rồi, cậu có thể dùng phần mềm đó để chat với tớ mà nhỉ?!"
Kết quả vừa dứt lời, tôi liền nhớ ra, cửa hàng bán thịt của nhà cậu ta chắc gì đã có máy tính hoặc internet, nhưng có thể dùng điện thoại để chat QQ mà. Có điều, chiếc điện thoại cũ rích kia của cậu ta làm sao lên mạng được đây, tôi đành nói: "Cũng có thể dùng điện thoại để chat nhưng điện thoại của cậu cũ quá, không kết nối được internet phải không?"
"Không sao." Cậu ta vô tư nói. "Để tớ đổi cái khác."
Đổi điện thoại tương đương mất tiền. Để có thể chat với tôi mà cậu ta phải mua một chiếc điện thoại mới, điều này có vẻ không được thỏa đáng lắm. Tôi ngẫm nghĩ một lát, chợ nhớ gần đây có một công ty di động đng chạy chương trình khuyến mại, nộp cước phí di động gì đó." Tôi xúi giục cậu ta. "Cậu cũng nên đổi một chiếc di động 3G đi, dù gì cũng phải nộp cước hòa mạng, mua theo kiểu này coi như được sử dụng máy miễn phí, rất lời đấy."
Cậu ta "ừ" một tiếng, không có vẻ gì là hứng thú. Tôi không nói thêm lời nào, lập tức dẫn cậu ta đến chỗ cửa hàng di động gần đó. Ở đây có vô vàn loại điện thoại, đúng dịp cuối tuần nên có khá đông khách hàng.
Sự khác biệt giữa các gói hòa mạng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cước phí bao nhiêu hằng tháng và mỗi tháng phải sử dụng tối thiểu bao nhiêu. Tôi hỏi cậu ta: "Một tháng cước phí di động của cậu có đên năm trăm tệ không?"
Chỗ tôi hòa mạng có dịch vụ hậu mãi như thế này, nếu cước phí di động trong một tháng nằm trong khoảng hai trăm tệ thì người sử dụng không cần phải trả tiền, cho nên gần đây khi cậu ta gọi cho tôi, tôi toàn bảo cậu ta tắt máy để tôi gọi lại. Nói chung tôi có dịch vụ như vậy mà không dùng thì cũng uổng phí, mà như thế còn tiết kiệm tiền cho cậu ta nữa. Lợi cả đôi đằng. Có điều, tôi không biết thường ngày cậu ta làm ăn buôn bán thì có phải gọi điện thoại nhiều không. Cậu ta cũng không nói con số cụ thể, chỉ gật đầu "ừ" một tiếng. Nếu đã vượt qua con số năm trăm tệ thì phải lựa chọn một chiếc điện thoại tốt một chút.
Tôi liền giúp cậu ta chọn điện thoại. Cước phí một nghìn ba trăm tệ một tháng thì mua được máy 3G, tuy là hàng nội địa nhưng kiểu dáng cũng đẹp mắt. Đàn ông sử dụng máy này cũng hợp. Tôi bảo nhân viên phục vụ lấy ra cho cậu ta xem.
Mã Thiên Lý có vẻ như không để tâm lắm, chẳng mở máy lên thử xem thế nào, tôi nói gì nghe vậy, bảo nhân viên phục vụ làm thủ tục luôn.
Kết quả lúc đang làm thủ tục cho Mã Thiên Lý, phòng chăm sóc khách hàng như thể phát hiện ra điều gì đó, vội kêu nhân viên chạy ra nói với cậu ta: "Thưa anh, điểm tích lũy của anh rất cao, anh có thể dùng điểm tích lũy để đổi điện thoại, giờ đúng lúc đang có khuyến mại, anh có muốn đổi không ạ?"
Tôi liền bị kích động, vội hỏi: "Ngoài đổi điện thoại ra thì còn đổi được cái gì khác không?"
"Còn phải xem điểm tích lũy được bao nhiêu, có khăn tắm..."
Cô nhân viên chăm sóc khách hàng chỉ vào chiếc bàn ở đằng sau lưng mình, nói. "Những thứ này đều là quà tặng cho khách hàng đổi điểm tích lũy, điểm tích lũy của vị khách này có thể đổi được một chiếc điện thoại di động tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, còn lại thì để tôi xem nào, còn có thể đổi được hai chiếc khăn tắm và một chai dầu lạc... Không thì đổi lấy một chiếc chảo rán hiệu Supor cũng được..."
"Oa!" Không ngờ tích điểm lại có nhiều lợi đến vậy! Tôi vọi nói số điện thoại của mình với nhân viên phục vụ, nhờ cô ấy tra giúp xem tôi có thể đổi được cái gì. Chẳng mấy chốc mà điểm tích lũy của tôi đã được tra ra. Thât không ngờ là tất cả số điểm tích lũy cũng chỉ có thể đổi được một cái nồi cơm điện...
Thật vô lý! Tại sao điểm tích lũy của tôi lại có thể ít hơn Mã Thiên Lý chứ? Tôi vội yêu cầu nhân viên chăm sóc khách hầng kiểm tra lại lần nữa, thế nhưng kết quả vẫn vậy. Tôi chán nản nhìn Mã Thiên Lý, lẩm bẩm: "Cậu còn buôn chuyện nhiều hơn tớ sao? Tớ làm ở phòng hậu mãi, thường xuyên phải gọi điện thoại đường dài..."
Cậu ta giải thích: "Có một dạo tớ phải gọi rất nhiều."
Một người bán thịt lơn thì gọi điện thoại nhiều làm gì chứ, nhưng đang có nhân viên phục vụ ở đây nên tôi không tiện hỏi. Nói chung, tôi phải lưu ý chuyện này mới được, nhất định phải điều tra ngọn ngành về cậu ta xong rồi mới tính tiếp. Nhưng kể ra cậu ta cũng rất hào phóng, thấy điểm tích lũy của mình cao liền đổi lấy rất nhiều khăn tắm, xoong nồi, chảo rán... Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ta sẽ mang hết về dùng, kết quả khi chúng tôi xách túi to túi nhỏ đi ra ngoài, cậu ta mới nói: "Để đồ ở chỗ cậu trước đi, rồi chúng ta cùng đi ăn cơm."
"À" Giờ tôi mới biết cậu ta đổi những thứ đó đều là cho tôi. Có điều thường ngày tôi không nấu nướng, đổi những thứ như dầu ăn, xoong nồi, chảo chiếc gì đó, tôi cũng đâu có dùng chứ.
Tôi đành nói: "Thường ngày tớ không nấu cơm, nồi, chảo, dầu ăn cậu đem về đi, để cô dùng."
"Gần đây mẹ tớ cũng lười nấu cơm." Cậu ta nói. "Cứ để ở chỗ cậu đi, tối mà đói thì cậu có thể nấu mì ăn, khỏi phải gặm bánh mì."
Lần trước tôi chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ cậu ta lại nhớ đến thế.
Tôi ngai ngùng nói: "Vậy cảm ơn cậu nhé!"
Cậu ta vốn định cất đồ rồi chúng tôi sẽ ra ngoài ăn nhưng trên đường nhìn thấy một tiệm bán đồ nguội, tôi liền dừng xe, mua chút thức ăn cùng bánh bao, sau đó nói với cậu ta: "Thôi, trời nóng lắm, đừng đạp xe đi lại nhiều nữa, ăn cơm ở nhà tớ đi, đợi đến chiều mát mẻ thì chúng ta lại đi..."
Đây là lần đầu tiên tôi mời cậu ta lên nhà mình chơi. Quang cảnh chung cư của công ty tôi khá đẹp, mỗi căn chia cho hai người ở, mỗi người một phòng ngủ riêng biệt, còn nhà vệ sinh thì dùng chung. Phòng ngủ hơi bé một chút, ngoài chiếc giường đơn chỉ kê được một chiếc bàn nhỏ. Bên ngoài là phòng khách nhưng bạn cùng phòng tôi thường không ở nhà, những đồ ngoài phòng khách đa phần đều là của tôi. Tôi đã bài trí cho nơi ở của mình thoải mái hết sức có thể.
Sau khi cậu ta bước vào, tôi đưa cho cậu ta một đôi dép lê đi trong nhà. Tôi đem những thứ cậu ta vừa đổi được đi cất, đến lúc bước ra đã thấy cậu ta bày xong bữa trưa.
Phòng của tôi ở đúng hướng mặt trời mọc nên đến trưa sẽ rất nóng. Tôi vội đóng cử sổ rồi bật điều hòa. Điều hòa ở khu chung cư này hầu hết đều rất cũ, không chỉ kêu to mà còn không được mát cho lắm.
Lúc ăn cơm, trong khi cúi xuống tôi mới phát hiện thắt lưng của cậu ta rất kỳ quặc, mặt thắt lưng có những chấm nhỏ li ti, không được đẹp mắt cho lắm. Tôi chau mày hỏi: "Thắt lưng của cậu sao trông lại kỳ quặc như vậy?"
"Da đà điểu mà." Cậu ta vô tư trả lời.
"Da đà điểu?" Tôi không khỏi ngạc nhiên. "Thứ này mà làm thắt lưng thì có bền không?"
"Cũng tàm tạm." Cậu ta trả lời, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, lại nói: "Nếu cậu thích, hôm nào tớ sẽ tặng cậu một chiếc túi xách da đà điểu."
Tôi vội trả lời: "Những cái chấm nhỏ lỗ chỗ đó trông đã thấy khó chịu rồi, cứ như bị nổi da gà ấy, tớ không thích..." Bây giờ khi nói chuyện với cậu ta, không hiểu sao rất tùy tiện, cứ nghĩ gì nói nấy.
Cậu ta cũng không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, cậu ta giúp tôi dọn dẹp bàn ăn, thu gom rác cũ rồi đem đi đổ. Chung cư nơi tôi ở khá đông, nam nữ lẫn lộn. Bọn họ thấy tôi dẫn đàn ông về thì đều tò mò, ló đầu ra nhìn. Tôi vẫn luôn biết mới quan hệ giữa mình và Mã Thiên Lý tiến triển hơi nhanh. Tôi còn chưa nắm rõ được lai lịch của cậu ta. Đợi cậu ta đổ rác xong quay lại, tôi giả bộ vô tình hỏi: "Có thật là trước đây cậu chưa từng yêu ai không? Ít nhất cũng phải có tình yêu đơn phương gì đó chứ?"
Cậu ta không trả lời mà hỏi ngược lại: "Còn cậu? Từng yêu đơn phương mấy người rồi?"
Tê quỷ thất đức này còn biết chặn họng người khác nữa, lần trước chẳng phải chính tôi đã nói ra chuyện gặp mặt làm quen đó sao, cậu ta có nhất thiết phải làm như vậy không?
Tôi lườm cậu ta một cái rồi chẳng thèm nói gì nữa.
Trong chung cư của tôi không có ti vi, tôi mua một chiếc laptop coi như thay thế. Buổi trưa quá nóng, chúng tôi không có ai muốn ra ngoài, tôi đành đem laptop ra chơi. Cậu ta sán lại gần, cùng tôi nhìn chằm chằm vào màn hình. Trong máy tính có mấy trò chơi như Thực vật đại chiến zombie hay Angry bird...
Cậu ta thấy thế liền chủ động nói vói tôi: "Có mọt dạo mẹ tớ cũng chơi mấy trò này, gần như thành nghiện."
Tôi biết cậu ta đang tìm cách làm lành thế nhưng không khỏi bật cười, thực không tưởng tượng nổi mẹ cậu ta lại thích chơi trò Thực vật đại chiến zombie. Chợt nhớ đến việc kinh doanh của gia đình cậu ta, tôi liền hỏi: "Việc buôn bán của nhà cậu có bận không? Cuối tuần cậu ra ngoài thế này thì phải nhờ bố mẹ trông coi cửa hàng à? Hằng ngày mấy giờ mới giờ mới dọn hàng?"
Cậu ta cầm con chuột vi tính trong tay tôi, giúp tôi đánh zombie, tay cậu ta rất nhanh nhẹn, vừa trồng dưa hấu vừa nói: "Cũng tàm tạm." Nói xong, cậu ta nắm lấy bàn tay tôi, đặt nhẹ lên bàn. Lòng bàn tay tôi như sắp vã mồ hôi.
Chúng tôi không nói gì nữa, lặng lẽ chơi găm, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ vì quen ngủ trưa rồi, nhưng vẫn cố mở to mắt nhìn vào màn hình, cuối cùng không chịu được nữa, liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Rồi khi tỉnh giấc, tôi thấy mình nằm trên giường tự bao giờ. Trên người còn đặp một chiếc chăn mỏng. Mã Thiên Lý thì ngồi ở góc giường, vẫn đang chơi game.
Thấy tôi đã tỉnh, cậu ta liền cười, hỏi: "Tỉnh rồi à?"
Tôi nhìn chỗ cậu ta ngồi, không lót đệm, mặc dù tôi ngày nào cũng lau nhà nhưng sàn vẫn chỉ là gạch men sứ.
Tôi vừa ngồi dậy vừa lẩm bẩm với cậu ta: "Cậu ngồi hẳn xuống sàn nhà à, cậu tìm cái đệm mà ngồi chứ..."
Thực ra tôi có chút ngại ngùng vì tôi biết chắc chắn là cậu ta đã đỡ tôi lên giường, tôi thực không có chút phòng bị nào cả. Tôi ngủ không ngoan tí nào, tóc cứ dựng cả lên, tôi vội vuốt lại tóc. May mà Mã Thiên Lý rất biết ý, không quay qua nhìn tôi. Nhưng tôi chợt phát hiện cậu ta không hề chơi game, có lẽ là sợ tiếng gõ bàn phím làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, nên vừa rồi cậu ta chỉ lướt mạng xem tin tức gì đó. Tôi cũng không nghĩ nhiều, vội tìm cái lược để chải tóc. Nhưng đứng trước mặt cậu ta mà chải tóc thì có vẻ kỳ quặc. Tôi cúi đầu, vừa soi gương vừa suy nghĩ viền vông, mới chải tóc được hai cái, tôi chợt nhớ ra file Favorites của tôi, hôm qua tôi vừa lưu vào đó một tấm ảnh châm biếm, nối về sự kỳ diệu của máy mát xa gia đình. Nội dung là làm thế nào để lấy máy mát xa gia đình làm gậy mát xa XXOO.
Nội dung đó cũng chỉ có ý gây cười, tôi thấy vui nên đã lưu lại. Trời ạ! Tốt nhất là cậu ta đừng nên nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, nếu không trong mắt cậu ta, tôi sẽ trở thành hạng người gì đây...
Tôi chột dạ, liếc nhìn cậu ta qua gương. Sắc mặt của cậu ta vẫn rất tự nhiên, cậu ta vẫn đang cúi đầu xem cái gì đó. Tôi sắp đứng tim mất thôi, vội chải tóc cho xong rồi bước đến lấy lại chiếc laptop trong tay cậu ta, vừa đi vừa nói: "Không còn sớm nữa, chúng mình đi dạo thôi."
Không biết có phải do tâm lý bất ổn hay không mà khi vừa lấy lại laptop, tôi luôn có cảm giác ánh mắt của cậu ta có chút gì đó như đang chế giễu tôi. Tôi giả bộ như không biết.
Sau đó lúc lấy túi xách, tôi chợt nghĩ bữa trưa đã ăn qua loa rồi thì bữa tối thế nào cũng phải ăn ngon một chút, thế nhưng vẫn trên tinh thần có thể tiết kiệm được bao nhiều thì tiết kiệm. Dù sao cũng chưa tắt laptop, tôi liền lên mạng search một lượt, phát hiện có một nhà hàng buffet đang có chương trình mua chung. Lần trước đi ăn buffet, tôi và cậu ta đều thích, khả năng ăn uống của cậu ta như vậy, chắc chắn sẽ hoàn vốn, chỉ là tôi chưa ăn ở nhà hàng này bao giờ.
Tôi mua hai vé qua Alipay. Hôm nay, Mã Thiên Lý đổi cho tôi nhiều đồ như vậy, bữa này coi như tôi mời cậu ta. Kết quả sau khi đến nơi, mọi thứ đều OK, chỉ bực mình là ở đây tất cả đồ nướng đều được nướng sẵn, một người phục vụ cầm từng xiên thịt đi đến từng bàn, khách nào muốn ăn thì mới cắt một chút cho người đó, đến lượt chúng tôi thì vì đến muộn, chỗ ngồi lại ở góc khuất, nên đợi rất lâu mà chỉ được ăn có một chút lưỡi bò và thịt gà. Món tôi thích nhất là cánh gà nướng thì lại hết rồi.
Đến khi nhà hàng sắp đóng cửa, ăn buffet mà vẫn bị đói thì thiệt thòi quá, tôi vội gọi nhân viên phục vụ tới, nói: "Phiền anh làm cho chúng tôi hai cánh gà nướng, tôi đợi đến giờ mà vẫn chưa được ăn."
Kết quả nhân viên phục vụ mặc dù vui vẻ đồng ý nhưng mãi đến lúc có người đến dọn dẹp vệ sinh rồi mà vẫn chẳng có ai thèm ngó ngàng gì tới chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ đó chằm chằm, nhưng anh ta lại làm ra vẻ như không biết, mặc chúng tôi muốn làm gì thì làm. Tôi bực mình muốn tìm anh ta, nói cho ra nhẽ. Kết quả tôi còn chưa kịp mở lời thì Mã Thiên Lý đã không nói lời nào, cầm chiếc đĩa ném xuống nền nhà, mảnh vỡ văng tung tóe, cả nơi đó bỗng nhiên im bặt.
Tôi giật mình, thót tim. Không ngờ cậu ta lại nóng nảy đến vậy. Sau đó người quản lý lập tức chạy đến, thái độ vô cùng khách sáo.
Mã Thiên Lý cũng không tỏ thái độ gì rõ rệt, chỉ bình tĩnh nói: "Bạn gái của tôi muốn ăn cánh gà, làm phiền anh đem lên mấy cái."
"Vâng, vâng, lập tức làm ngay a." Quản lý liên tục đáp lời.
Tôi cũng không biết Mã Thiên Lý làm thế nào để trấn áp đối phương. Nhưng người đó vừa định quay đi thì Mã Thiên Lý bỗng gọi lại: "Đợi chút, cái đĩa này bao nhiêu tiền, tôi trả lại gấp đôi cho anh."
"Không sao, không sao." Có lẽ thấy Mã Thiên Lý không phải dạng vừa nên người đó mới khách sáo nói vậy.
Tôi giật mình nên không còn cảm thấy đói nữa, nhưng khi người phục vụ mang cánh gà tới, tôi lại không thể không ăn, thế là vừa gặm cánh gà vừa liến nhìn Mã Thiên Lý.
"Tính khí của cậu tiến bộ rõ nhỉ?" Tôi nói nhỏ. Trước đây cậu ta đâu có như vậy.
Câu ta nhìn tôi. "Mẹ tới nói hai năm gần đây tính khí của tớ tiến bộ hẳn."
Vốn đi chơi rất vui nhưng vì việc này nên trong lòng tôi có chút gì đó khá day dứt. Tôi không kìm được lẩm bầm, khi về nhất định phải gọi điện nói chuyện này với Vương Thắng Nam.
***
"Đáng sợ quá!" Tôi nói. "Đây chẳng phải là vũ phu sao, sau này có lẽ nào lại thành bạo lực gia đình không?"
"Quá manly ấy chứ!" Vương Thắng Nam bắt đầu lên lớp tôi. "Loại đàn ông nhìn thấy người yêu mình đói mà chẳng dám lên tiếng thì có đáng để làm quen không? Chị thật là..."
Tôi vẫn cảm thấy không ổn. "Thế cũng không được, cậu ta phải thay đổi cái tính này, không thì ra ngoài toàn gây chuyện thôi, hôm nay quản lý nhà hàng không thèm chấp ấy chứ, nếu gặp phải côn đồ thì xay ra chuyện rồi cũng chưa biết chừng..."
"Chị quan tâm nhiều làm gì, đàn ông đều vậy mà." Quan điểm của Vương Thắng Nam và tôi không giống nhau, gia đình cô ấy từng nổi danh một thời, chắc hẳn gặp nhiều chuyện thế này rồi. "Có những nơi là như vậy đấy, rất kén khách, mềm nắn rắn buông, anh chàng đồ tể cả ngày băm chặt thịt nhà chị ấy à, chắc chắn cộc cằn, thôi thì chị cứ kệ đi, có thể trấn áp tình hình lúc đó là được rồi."
Tôi vẫn cảm thấy không ổn, mặc dù không thể nói rõ chỗ bất ổn đó là gì, nhưng luôn cảm thấy anh chàng Mã Thiên Lý này trông thì có vẻ vẫn là Mã Đại thò lò mũi xanh trước đây nhưng thực sự có rất nhiều điểm kỳ quặc. Ví dụ như nói chuyện không vào trọng tâm. Đặc biệt là mỗi lần nói đến gia đình, cậu ta đều có thái độ rất mơ hồ.
Hôm gặp lại, cậu ta đem cho tôi một túi cà chua và rau hẹ mà mẹ cậu ta tự trồng. Cà chua thì có thể ăn sống, rau hẹ thì làm thế nào đây, cuối cùng tôi bàn bạc với cậu ta, quyết định làm há cảo. Nhân lúc làm há cảo, tôi liền hỏi cậu ta: "Chúng ta đã qua lại hơn hai tháng rồi, rốt cuộc cậu nghĩ gì về chuyện của chúng ta?"
Hỏi cậu ta câu này, tôi có chút bối rối, nghe nói đàn ông rất ghét nói đến chuyện tương lai hay kết hơn sớm, có những cặp yêu nhau đến bảy, tám năm cũng chưa có kế hoạch gì cho cuộc sống sau này.
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi. "Rất tốt."
"Rất tốt?" Tôi lấy hết can đảm hỏi cậu ta. "Vậy cậu có nghĩ gì về chuyện sau này không?"
Cậu ta lại cười. "Tùy cậu thôi, tâm tư của tớ chắc cậu cũng đã rõ, những gì cần nói chẳng phải đã nói rồi sao, những kẻ yêu mà không có ý định cưới đều là vô lại cả."
Tôi bị cậu ta chọc cho bật cười. Thực ra tôi cũng biết cậu ta không thích nói những lời đường mật nhưng những hành động của cậu ta đã thể hiện đủ rõ ràng rồi. Ví như tôi chỉ tiện miệng hỏi một câu nhưng cậu ta lại rất để tâm, hay như chỉ cần tôi nói mình rảnh, cậu ta sẽ lập tức đến tìm tôi. Gần đây, công việc của tôi khá bận rộn, cậu ta không chỉ hẹn gặp tôi vào cuối tuần nữa mà hằng ngày đều đạp xe đến tận chung cư của tôi để cùng ăn cơm. Xoong chảo lần trước đổi được đều mang ra dùng, rồi cậu ta còn mua bếp hồng ngoại, nói tia bức xạ của loại bếp này ít hơn bếp điện từ. Tôi từng nhìn thấy kiểu bếp này trong khu mua sắm, một cái loại trung bình cũng đến mấy nghìn nhân dân tệ. Tuy cậu ta nói là không đắt nhưng nghĩ đến việc cậu ta vì tôi mà sẵn sàng tiêu xài như vậy, tôi thấy rất cảm động.
Chuyện tình cảm chẳng phải là chỉ cần thế thôi sao, anh cho tôi mười điểm, tôi cũng lấy mười điểm cho anh, thế là anh lại cho tôi hai mươi điểm, tích dần tích dần, cứ ở bên và chăm sóc cho nhau như vậy.
Cảm động... thực ra không giống với tình yêu nồng cháy, chúng tôi bên nhau rất nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng không có cảm giác xúc động, chủ yếu là vì con người cậu ta quá trầm tĩnh. Từ lúc nhỏ cậu ta đã như vậy rồi, tức giận hay vui vẻ đều chỉ được một lúc, còn đa phần đều rất trầm lặng. May mà tôi là người nói nhiều, lần nào cũng nói chuyện thao thao bất tuyệt với cậu ta. Còn cậu ta chỉ ngồi lắng nghe, chúng tôi cũng không lo cuộc gặp mặt sẽ tẻ nhạt. Có điều đừng bao giờ nghĩ đến việc nghe được những lời đường mật. Và cũng đừng bao giờ mong đợi cậu ta có thể làm điều gì đó lãng mạn.
Nhưng hôm nay cậu ta đặc biệt ít lời, không biết đang nghĩ gì, có mấy lần nhìn tôi mà cậu ta thất thần. Tôi rất vui, chúng tôi vốn là thanh mai trúc mã, biết rõ lai lịch của nhau, vể ngoại hình cũng tương xứng.
Chợt nhớ ra một việc, tôi vội nói với cậu ta: "Nhưng cũng không phải mọi cặp đôi thanh mai trúc mã đều có cái kết tốt đẹp vì đàn ông các cậu là loài sinh vật vô cùng khó lường, như chuyện của Vương Thắng Nam, cô gái mà hôm chúng ta gặp ở chỗ mua ngọc ấy, ban đầu cũng có một anh chàng là thanh mai trúc mã, hai người rất yêu nhau, kết quả khi gia đình Vương Thắng Nam lụn bại, tên đó liền cắm sừng cô ấy, ấy thế mà bây giờ tên đó lại rất ổn chứ. Cho nên mới nói, đàn ông dù có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần phất lên thì đều không thể tin được..."
"Cũng đâu hoàn toàn như thế." Vỏ hả cảo của cậu ta được cán kĩ hơn của tôi, cậu ta cuộn mấy cái há cảo rồi nói: "Cũng có những người rất chung thủy."
Tôi bĩu môi, ví dụ như anh chàng bán thịt lợn cậu ư... Kể ra cậu ta rất chân thành, nhưng cũng có ai để cạnh tranh đâu. Tôi cố làm ra vẻ tin tưởng, cố ý nói bóng nói gió nhiều như vậy chủ yếu là để cậu ta thừa nhận điều kiện của tôi tốt hơn cậu ta, tôi chọn cậu ta vì cậu ta là người coi trọng tình cảm, nhưng lần nào cậu ta cũng làm như không nghe thấy gì.
Tôi nói: "Nhưng giả dụ thế này, gia đình cậu không còn bán thịt lợn nữa mà chuyển sang kinh doanh thứ khác, làm ăn vô cùng phát đạt, thì bây giờ cậu có tìm đến tớ không? Hay lúc đó cậu lại muốn tìm giảng viên đại học hoặc nghệ sĩ gì đó, vừa có khí chất lại vừa xinh đẹp?"
"Không đâu" Cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi. "Việc này liên quan gì đến học vần hay kinh nghiệm làm việc đâu, tớ đâu phải đang tuyển dụng nhân công chứ. Phải là người mình thích thì mới cưới làm vợ được."
Tôi vẫn có cảm giác những lời này của cậu ta chỉ là ngụy biện. Suy nghĩ của mỗi người thật không giống nhau.
Tôi thản nhiên nói: "Cậu chỉ nói cho oai thôi, tớ nói thật, nếu như bây giờ có một người vô cùng lắm tiền, cực kỳ cực kỳ nhiều tiền, lại còn thích tớ nữa, cái gì cũng có thể mua cho tớ..." Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi tiện miệng nói: "Ví dụ như túi xách LV, Hermes, hay như kim cương đá quý, xe thể thao bạc tỉ, gì gỉ gì gi cái gì cũng có thể mua cho tớ, chắc chắn tớ không thể cầm lòng. Cho nên, cậu đừng nói chắc như đinh đóng cột như vậy, thực tế là thực tế, vật chất là vật chất, chỉ là chúng ta chưa gặp phải thử thách đó mà thôi..."
Cậu ta không đáp lời. Đàn ông thường nghe thấy phụ nữ nói như vậy sẽ bảo có tiền thì đã sao nào, có tiền có thể so sánh được với tình cảm tôi dành cho em được ư? Còn cậu ta lại chẳng hề phản biện gì. Bỗng nhiên tôi chột dạ, vội nghiêng đầu, có ý dò hỏi, chỉ sợ lời tôi nói ban đầu đã chạm đến lòng tự ái của cậu ta. Cậu ta vẫn gói há cảo mà mặt không hề biến sắc, thực khiến tôi có chút căng thẳng.
Tôi dè dặt hỏi cậu ta: "Cậu giận rồi sao.. Ban nãy tớ nói đùa thôi mà..."
Câu ta vẫn tỏ vẻ thờ ơ.
Tôi cảm thấy mình phải nói rõ ràng cho cậu ta hiểu, điều kiên của tôi vỗn tốt hơn cậu ta kia mà. Kể ra ban nãy tôi cũng có chút không đúng khi nói ra những lời như vậy, tuy đều là sự thật nhưng quả thực đã không không nghĩ đến lòng tự trọng của đàn ông.
Cậu ta không vui cũng có nguyên do cả, tôi đành tỏ ý xin lỗi. "Tuy trước đây tớ cũng có làm quen, gặp mặt mấy viên chức nhà nước gì đó, họ cũng có nhà lầu xe hơi nhưng tớ không hề có tình cảm với họ. Tớ vẫn thấy ở bên cậu thoải mái nhất.... Tớ không ham giàu sang, phú quý, nói chung ở với ai thì cũng đều là sống qua ngày mà thôi... Cậu cũng rất tốt mà..."
Lúc này cậu ta mới như hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhíu mày, dùng tay chấm chấm vào đầu mũi tôi.
"Tớ đâu có giận." Cậu ta cười nói.
"Vậy thì bị kích động à?" Tôi hỏi.
Cậu ta bỗng phì cười. "Có gì mà bị kích động chứ, dù sao thì cũng đã có ai mua cho cậu những thứ kia đâu."
Con người này, có thể ngang nhiên làm tổn thương người khác mà không cần một câu nói tục.
Tôi bực mình bĩu môi, lẩm bẩm: "Đúng là chưa có người mua xe thể thao bạc tỉ cho tớ nhưng công chức nhà nước thì tớ có thể tìm được..."
Thực ra tôi nói nhiều như vậy chỉ muốn cậu ta thừa nhận một điều, tôi tìm cậu ta hoàn toàn là vì tôi có tài mà chưa phát huy được, vì tình yêu mà hy sinh thôi. Nhưng con người này điểm gì cũng tốt, chỉ duy nhất vấn đề này thì lại chẳng nhạy bén tí nào cả. Tôi hỏi thẳng cậu ta: "Đã đến nước này rôi, tớ hỏi thẳng, gia đình cậu đã chuẩn bị nhà để cậu kết hôn chưa?"
Cậu ta chần chừ một lúc, có vẻ như muốn nói gì đó. Tôi đoán là không có, chứ nếu có thì chắc chắn cậu ta đã sớm nói với tôi rồi.
Tôi liền nói ra quan điểm của mình: "Nếu không có thì chúng ta phải có kế hoạch về việc mua nhà, sau này hẹn hò phải tiết kiệm một chút, sau đó cố gắng kiếm tiền, không biết gia đình cậu có giúp được chút gì không, nói chung đến lúc đó chúng ta phải tích tiền để trả khoản chi phí đầu tiền, sổ nhà đất phải để tên tớ vì tớ không thể mất mát quá nhiều."
Cậu ta gật đầu.
Tôi cũng không biết cậu ta có suy nghĩ gì nhưng nhân lúc cậu ta còn tốt với tôi, tôi chắc cậu ta sẽ không làm khó tôi trong việc này.
Mọi việc gần như đã bàn bạc ổn thỏa, tôi muốn chính thức làm bạn gái của cậu ta. Nói chung chúng tôi cũng chẳng có gì phải tìm hiểu nhiều, mỗi lần hẹn hò chỉ việc rủ nhau đi ăn uống thôi.
Cuối tuần đó, Mã Thiên Lý vốn đã có hẹn với tôi từ trước, nói gặp nhau rồi cùng đi ăn. Nhưng cuối cùng cậu ta lại có việc đột xuất, dời cuộc hẹn xuống buổi chiều. Dạo này vì mải hẹn hò với Mã Thiên Lý nên đã lâu tôi không gặp Vương Thắng Nam. Thế là tôi liền gọi điện cho cô ấy.
Lúc gặp, cô ấy liền ôm lấy tôi, nói: "Bà chị có tình yêu quên tình bạn rồi, giờ mới nhớ tới cô em này."
Tôi vừa đi dạo với Vương Thắng Nam vừa kể cô ấy nghe những chuyện gần đây, còn cả chuyện Mã Thiên Lý lúc nào giả ngây giả ngô không muốn thừa nhận rằng tôi yêu cậu ta là phải chịu nhiều thiệt thòi nữa.
Sau khi nghe mấy lời bất mãn từ tôi, Vương Thắng Nam liền lên tiếng dạy dỗ: "Chị so đo, tính toán quá đấy, chị đã thích anh ấy đến vậy thì sao phải đè đầu cưỡi cổ người ta như thế?"
"Em thì hiểu gì chứ?" Tôi dạy dỗ lại cô ấy. "Nam với nư như một trận chiến, nếu không phải là Đông phương áp đảo Tây phương thì Tây phương sẽ áp đảo Đông phương, đặc biệt là lúc đang yêu, ai chiếm thế áp đảo thì sau này sẽ luôn có lợi thế. Bây giờ chị phải chinh phục anh ấy, ít nhất anh ấy phải hiểu chị đã vì anh ấy mà hy sinh như thế nào. Lộ Tâm Ái này không phải là do không có sự lựa chọn tốt hơn, chị chọn anh ấy hoàn toàn là do trọng tình cảm..."
"Chỉ có chị mới lắm mưu nhiều kế như vậy." Vương Thắng Nam lẩm bẩm: "Tính đi tính lại, cũng chẳng biết chị tính cái gì, chưa được vài tháng đã tính đến chuyện kết hôn rồi, đợi đến lúc kết hôn chị lại phải lao tâm khổ tứ chuyện con cái đi học."
Nói chuyện hồi lâu, Vương Thắng Nam liền muốn gặp mặt Mã Thiên Lý một lần. Trước đây, Vương Thắng Nam từng gặp Mã Thiên Lý rồi, nhưng lúc đó tôi chưa giới thiệu hai người với nhau.
Khi đang yêu mà dẫn bạn cùng đi gặp mặt thì cũng chẳng sao, hơn nữa tôi và Vương Thắng Nam lại là chị em thân thiết, cũng nên để cô ấy và Mã Thiên Lý biết nhau. Tôi nói trước với Mã Thiên Lý chuyện này, hỏi ý kiến anh ấy xem sao. Mã Thiên Lý không phản đối, còn hỏi tôi đến khách sạn Lệ Tinh được không. Nơi đó quá ổn ấy chứ, đủ lịch sự để mời sếp ăn cơm nữa kìa. Chắc chắn là Mã Thiên Lý muốn giữ thể diện cho tôi.
Lúc đến trước cửa khách sạn, tôi dặn đi dặn lại Vương Thắng Nam: "Em đừng có chọn món bừa bãi nhé, món đặt hơn một trăm tệ thì tuyệt đối không được chọn, em biết chưa? Chúng ta có ba người, ba món chính là đủ rồi, cố gắng chọn món nào dưới năm mươi tệ thì càng tốt.."
"Bà chị của tôi ơi!" Vương Thắng Nam chắp tay hành lễ với tôi. "Nơi đó có món nào giá thấp hơn một trăm tệ không? Hay chúng ta chỉ ăn rau sống không thôi là được rồi..." Rồi mắt cô ấy bỗng nhiên sáng lên. "Ferrari màu đỏ cơ à? Người lái xe này chắc là ngầu lắm! Đừng nói là của soái ca của chị đó nhé! Nếu mà như thế, em sẽ không chịu nổi mà đến quyến rũ anh ấy mất..."
Tôi liền chọc cho cô gái si tình này một cái rồi nói "Chủ xe chắc chắn không có ở đây, đừng có si tình như thế, mãn nhãn xong rồi thì đi thôi."
"Không được, em phải chụp một tấm ảnh để post lên Weibo của em...." Nói xong, Vương Thắng Nam dúi chiếc di động cho tôi. Cô nàng này đúng là chỉ thích chụp mấy kiểu ảnh chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi chụp cho cô nàng một kiểu. Đúng là xe thể thao màu đỏ đẹp that, nhìn lóa cả mắt. Hôm nay tôi mặc chiếc váy màu xanh da trời, kết hợp với chiếc Ferrari này, chắc chắn rất đẹp.
Tôi cũng xí xớn nói: "Vậy chị cũng làm một kiểu."
Nói xong, tôi và Vương Thắng Nam đổi vị trí, vừa tạo dáng, vừa vẫy tay nói với cô ấy: "Chụp đẹp chút nhé!"
"Lùi về phía sau một chút." Vương Thắng Nam nói to. "Chị làm kiểu đó cứ như người trông giữ xe ấy, từ từ chút, đúng rồi. tay để lên trên xe đi, đừng làm nhu đang ăn cắp xe thế. OK rồi..." Bỗng Vương Thắng Nam không chụp nữa, kinh ngạc nhìn ra phía sau lưng tôi.
Tôi không hiểu ra sao, liền nhìn theo ánh mắt của cô ấy về phía sau lưng mình, sau đó liền thấy tay phải của Mã Thiên Lý đang giữ cửa xe, mỉm cười nhìn chúng tôi.