Phan Chiêu Dương, con rơi của dòng họ Phan thị giàu nức tiếng kinh thành Thăng Long.
Tổ tiên Phan thị là người gốc Hán, nhà họ giàu có bởi làm chủ tới mấy kỹ viện lớn nhỏ. Nghề nghiệp bị cho là thấp hèn cộng với gốc gác người Hán khiến Phan thị dù giàu đến mấy cũng không được các nhà quý tộc kết thân. Mẹ ruột Chiêu Dương vừa sinh ra cô đã bị băng huyết mà ch.ết, cô được cha giấu nuôi bên ngoài cho đến năm mười tám tuổi.
“Ào…” một xô nước lạnh lẽo hắt thẳng vào mặt khiến Chiêu Dương giật mình mở mắt. Một người phụ nữ tuổi trung niên, trên người gấm vóc lụa là nhưng nét mặt lại hung ác vô cùng, quắc mắt nhìn cô:
“Con khốn, cha mày giấu mày cũng kĩ quá ha!”
Bà ta chính là bà cả của ông Phan. Bà ta đã phát hiện sự tồn tại của đứa con rơi này, thừa dịp ông Phan bận rộn lo liệu một vụ làm ăn lớn, cho người bắt cô đem về hành hạ. Đứng cạnh bà ta là con gái cả của mình tên Chiêu Nghi. Cô ta nhìn cô bằng ánh mắt ghen ghét và kênh kiệu.
“Mẹ xem bản mặt hồ ly dụ dỗ đàn ông của nó kìa, đón nó về nhà chẳng phải thiên hạ càng thêm chê cười Phan thị chúng ta sao?”
Bà cả khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Chiêu Dương, khuôn mặt xinh đẹp quá giống mẹ ruột của cô làm bà ta vô cùng chán ghét. Bà ta phất tay một cái, đám người hầu lập tức ùa tới đánh đập cô tàn nhẫn.
“Ứ… ứ… ứ…”
Cô bị trói chặt chân tay, miệng nhét giẻ, không thể nào phản kháng, chỉ biết đáng thương nằm đó, hứng chịu những cú đấm đá trời giáng. Cô ngã vật xuống, mắt nhắm nghiền, giọt nước mắt tủi thân chảy vào miệng mặn chát.
“Bà ơi, đánh ch.ết rồi đem đi… nấu cao như mọi khi ư…”
Thằng cầm đầu đám người hầu e sợ hỏi, dù gì cũng là con gái ruột của ông Phan, là cô chủ của chúng nó. Nếu để ông biết chuyện, với bản tính độc ác của ông, khéo chúng nó cũng bị đem đi nấu cao mất.
Chiêu Dương nghe thằng hầu nói mà lạnh toát sống lưng. Nó nói “như mọi khi”, tức là công việc nấu cao này được họ làm thường xuyên. Cô nghĩ đến sự giàu có của Phan thị, thì ra đâu phải có mỗi nguồn thu từ kỹ viện, mà còn từ công việc táng tận lương tâm này.
Cô cả Chiêu Nghi không thèm suy nghĩ mà gào the thé lên: “Còn phải hỏi, đương nhiên là đem đi nấu cao rồi!”
Thằng hầu không dám trả lời, chỉ run sợ chờ bà cả ra quyết định. Bà ta nhíu đôi mày độc ác suy tính thiệt hơn rồi nói:
“Không, đem nó đi bán làm gái.”
Với khuôn mặt này của cô, đem bán làm gái có lời hơn. Vả lại đứa con của tình địch năm xưa bị bán cho nam nhân giày xéo, bà cả nghĩ đến thôi cũng thấy hả lòng hả dạ.
Thế là Chiêu Dương bị trói nhốt trong xe ngựa chở đi biên giới. Nhốt cùng cô là một cô gái khác từ kỹ viện của Phan thị. Suốt một đường đi, cô ta cứ giương mắt tò mò nhìn cô.
“Bịch, bịch” hai tiếng, cô cùng cô gái nọ bị tống vào một nhà kho tối tăm bẩn thỉu. Nói là nhà kho nhưng chỉ là một cái lán dựng tạm bợ giữa rừng. Hai thằng hầu của bà cả rút giẻ trong miệng và cởi trói tay cho hai người, ném cho mỗi người một cái bánh bao nguội ngắt.
Cô gái nọ vồ lấy bánh bao nhai ngấu nghiến, còn Chiêu Dương im lặng ngó nghiêng quan sát xung quanh.
“Cô tính tìm đường trốn sao? Đúng là ngu ngốc.”
Cô ta vừa ăn vừa nói, ánh mắt nhìn cô càng tò mò hơn: “Tôi tên Phấn, cô tên gì? Tôi chưa gặp cô bao giờ, mà cô đẹp vậy Phan thị nên giữ cô ở lại kỹ viện để hút khách mới đúng, sao lại đem cô đi bán chứ?”