Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình

Chương 7.

Tôi còn muốn ở lại thật lâu, nhưng Quân Nhật khuyên tôi nên trở về. Mật đạo này được Tiêu Thần cho xây dựng rất kín kẽ, đào sâu và vòng vèo xuống đất, cả đi cả về cũng khá mất thời gian. Nếu không trở về trước khi trời sáng, Tiêu Thần sẽ nghi ngờ.

“Tiểu Nguyệt, em đã quen với tôi rồi chứ? Em không còn sợ tôi nữa chứ?”

Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn hơi đỏ lên, tôi khẽ bật cười. So với trong tưởng tượng thì hắn chẳng đáng sợ chút nào, ngược lại còn có chút đáng yêu, như cậu con trai mới lớn vậy.

“Không, tôi không sợ anh nữa. Anh rất tốt, cảm ơn anh.”

Tôi nói dứt lời, khuôn mặt của hắn rạng rỡ hẳn lên. Thoắt một cái, hắn đã bế phốc tôi lên, chạy băng băng qua những bậc cầu thang trở về phòng tân hôn của chúng tôi. Lối ra chính là bức ảnh treo trên tường, tháo bức ảnh ra là sẽ thấy mật đạo.

Quân Nhật đặt tôi lên giường, hắn nằm xuống cạnh tôi, khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn rồi ôm tôi ngủ. Tuyệt nhiên không có hành động ép buộc gì khác. Tôi ngẩn người, tim bỗng đập thình thịch như đánh trống.

Tôi bị làm sao thế này? Từ bao giờ tôi đã quen với những cử chỉ ân cần của hắn dành cho tôi. Cảm giác hoàn toàn khác so với trước kia khi quen Mộ Tinh, anh ấy cũng dịu dàng, cũng ân cần với tôi như thế, nhưng tôi hoàn toàn không hề rung động chút nào với anh ấy cả.

Còn người đàn ông này… sao tôi lại vừa có chút rung động, vừa muốn quan tâm lại hắn chứ?

Hắn cũng rất đáng thương, khi chết đi thì bị mất trí nhớ, không biết bản thân mình là ai. Vì một lời hứa vớ vẩn của một tên thầy pháp mà đằng đẵng chờ đợi tân nương của mình cả trăm năm trời. Hiện tại có thể nói tôi là người thân duy nhất của hắn, còn hắn cũng chính là người thân duy nhất của tôi.

Hai kẻ cô độc đến với nhau.

Tôi cứ nằm đó cố gắng bình tĩnh lại, rồi thϊếp đi ngủ quên lúc nào không biết. Trong cơn mơ màng tôi còn nghe bên tai có giọng nói của hắn:

“Tôi sẽ trả thù cho em… chờ đến khi bùa trấn yểm hoàn toàn mất tác dụng khống chế tôi… tôi sẽ trả thù cho em…”

Sáng hôm sau.

Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Là cô hầu gái Tiểu Ngọc.

Tôi nhìn sang chỗ bên cạnh, Quân Nhật đã biến mất từ bao giờ. Có phải hắn lại đi vào bức ảnh, rồi ban đêm mới bước ra chăng?

Bàn ăn sáng thịnh soạn nhưng chỉ có hai người: tôi và Tiêu Thần. Sau khi đã biết tất cả mọi chuyện, giờ đây nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, tôi chỉ thấy ghê tởm, hận không thể lao đến một dao đâm chết ông ta. Nhưng tôi kìm lại được. Vì chỉ trả giá bằng cái chết là quá dễ dàng cho ông ta rồi.

Còn oan khuất của mẹ tôi, còn cái chết của Mộ Tinh, còn cả tuổi thơ bất hạnh của tôi nữa. Từng tội ác của ông ta, tôi sẽ phơi bày ra ánh sáng từng cái một.

“Con gái, đêm qua tân hôn có vui vẻ không? Tên quỷ đó đã nói gì với con?”

Tôi nghe cái giọng quan tâm giả tạo này mà chỉ thấy sởn da gà. Nghĩ đến cái chết oan uổng của mẹ tôi, trong lòng tôi tràn đầy căm hận, không kiêng nể gì mà tỏ vẻ quỷ dị đáp trả lại:

“Hắn… hắn nói nhà họ Tiêu này rồi sẽ sụp đổ thôi, kẻ gây nghiệt sẽ phải trả giá sớm thôi…”

Tiêu Thần nghe xong khuôn mặt lập tức biến sắc. Ông ta không còn tâm trạng ăn sáng nữa mà bỏ đi đâu mất. Tôi cứ ngỡ ông ta đi bàn chuyện làm ăn với đối tác, ai ngờ đến tối ông ta cũng không về nhà.

Hai ngày sau cũng không thấy ông ta về. Thật kỳ quái.

Tôi để cô hầu gái Tiểu Ngọc đi nghe ngóng, biết được ông ta không phải đi bàn chuyện làm ăn, mà là đi thỉnh thầy pháp đến trấn áp hồn ma của Quân Nhật.

Không hay rồi!

Mấy đêm này Quân Nhật không xuất hiện, tôi cũng chẳng biết làm cách nào để tìm được hắn. Tôi cứ lo lắng nhìn chằm chằm vào bức ảnh treo trên tường, một cảm giác thật kỳ lạ, nghe tin Quân Nhật sắp gặp nguy hiểm, tôi thế mà lại lo lắng cho hắn đến bồn chồn không yên.

Tiểu Ngọc nói ông thầy pháp đó trước đây cũng từng được mời đến mấy lần, hễ Quân Nhật phá phách quấy nhiễu lần nào là Tiêu Thần lại mời thầy pháp đến trấn áp hắn. Ông thầy đó ở xa, mời đến cũng phải mất mấy ngày, tạm thời mấy ngày tới Tiêu Thần sẽ không có nhà.

Tôi phải nhân lúc này làm gì đó thôi, không thể ngồi yên được!

Thế là tôi quyết định đi vào mật thất sau bức ảnh treo trên tường, tôi ôm ấp một tia hi vọng nhỏ có thể gặp được linh hồn của mẹ tôi, để bà có thể chỉ cho tôi một chút manh mối chuyện năm xưa.

Đường đi xuống cái mật thất này… không hề dễ dàng như tôi nghĩ! Lần trước là Quân Nhật dắt tôi đi, còn lần này tôi chỉ đi một mình, quả thật xung quanh chỉ là một mảng tối om, không nhìn thấy gì mà bước! Cho dù có soi đèn cũng không rõ hơn bao nhiêu, chưa kể không khí trong này rất bức bối, âm khí rất nặng.