Hắn nói, hắn là một hồn ma từ một trăm năm trước.
Khi chết, hắn bị mất trí nhớ, không biết bản thân mình là ai, tên gì, có gia đình hay không. Hắn chỉ biết khi hắn nhận thức được mình đã chết, thì hắn luôn quanh quẩn ở mảnh đất của nhà họ Tiêu, hi vọng có thể tìm lại kí ức đã mất. Đây vốn là mảnh đất hoang, không có người ở, mãi cho đến khi xuất hiện một thầy pháp. Ông ta chính là ông nội của Tiêu Thần.
Ông ta phát hiện mảnh đất này có phong thủy cực tốt, nếu xây nhà trên mảnh đất này, có thể duy trì vinh hoa phú quý đến nhiều đời sau. Nhưng ngặt nỗi, mảnh đất này lại có một hồn ma cứ lì lợm không chịu rời đi, nên ông ta bèn trấn yểm hắn, chiếm mảnh đất này làm của riêng.
Hồn ma tất nhiên không chịu để yên, luôn tìm cách quấy nhiễu phá phách. Ông nội của Tiêu Thần vì muốn được sống yên ổn, phải thực hiện một lời thề với hắn: Nếu hắn chịu để yên không quấy phá nữa, tất cả những người phụ nữ của nhà họ Tiêu, hễ hắn vừa ý ai, người đó đều phải gả cho hắn.
Hắn kể đến đây, tôi đột nhiên thấy kì quái, hỏi lại:
“Vậy là anh vừa ý tôi sao? Nhưng tôi chưa từng gặp anh bao giờ mà! Từ nhỏ đến lớn tôi đều lưu lạc bên ngoài, mãi 18 tuổi mới được đón về nhà họ Tiêu mà!”
Người đàn ông không trả lời ý chính mà lại nói một câu chẳng liên quan:
“Trước hết em hãy đặt tên cho tôi đã! Tôi không muốn em gọi tôi là quỷ! Ai gọi tôi là quỷ cũng được, chỉ mình em là không!”
Tôi ngạc nhiên:
“Đặt tên cho anh? Anh không có tên sao?”
Nói xong tôi mới nhận ra, anh ta bị mất trí nhớ, làm sao nhớ tên mình là gì.
“Khụ, tôi không giỏi đặt tên hay đâu.”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt tủi thân:
“Tên em là Nguyệt, vậy tên tôi sẽ là Nhật. Chúng ta là một đôi, mặt trăng với mặt trời.”
“Ừm, vậy tên của anh là Quân Nhật đi.”
Quân là vua, người đàn ông này tỏa ra một khí chất rất kiêu ngạo như một vị vua vậy.
Hắn tiếp tục nói, tôi chăm chú lắng nghe.
Sau khi ông nội của Tiêu Thần qua đời, bùa trấn yểm dần mất tác dụng. Quân Nhật ngày càng thoát khỏi sự khống chế, đến đời Tiêu Thần kế thừa nhà họ Tiêu, thì Quân Nhật đã trải qua cả trăm năm đợi chờ tân nương của mình mà vẫn không có.
Hắn mất kiên nhẫn, hắn trút cơn phẫn nộ bằng cách ám theo người nhà họ Tiêu. Ai nấy đều sợ hãi đến mất ăn mất ngủ. Đúng lúc này, mẹ ruột của tôi đã xuất hiện.
Người mẹ nuôi Lăng Tình của tôi có cả nhan sắc và giọng hát tuyệt vời, nhưng theo lời kể của Quân Nhật, mẹ ruột của tôi năm đó còn ưu tú hơn rất nhiều. Chính vì thế bà mới lọt vào mắt xanh của Tiêu Thần.
Tiêu Thần để bà sống ở nhà họ Tiêu, họ đính hôn với nhau. Giọng hát của bà khiến tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu say mê, trong đó có cả hồn ma trăm năm – Quân Nhật.
“Tiểu Nguyệt, tôi không hề hại mẹ của em. Nhưng cái chết của bà ấy vẫn liên quan đến tôi. Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
Quân Nhật thích giọng hát của mẹ tôi, nhưng hắn không muốn cưới bà làm tân nương của hắn, vì nguyên tắc của hắn là chỉ cưới tân nương còn trinh. Mẹ tôi khi đó đã mang thai tôi rồi.
Nhưng Tiêu Thần lại tưởng Quân Nhật vừa mắt mẹ tôi, nên ông ta bằng mọi cách bắt mẹ tôi phải cưới hắn. Đỉnh điểm là ông ta bắt mẹ tôi phải phá cái thai trong bụng. Mẹ tôi bị ép đến đường cùng, phải trốn khỏi nhà họ Tiêu trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Người bạn thân của mẹ tôi là Lăng Tình đã giúp đỡ bà vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Hai người họ đều là ca sĩ hát phòng trà, vừa vất vả kiếm sống vừa phải lo lẩn trốn Tiêu Thần. Sau khi tôi ra đời, mẹ tôi biết không thể nào trốn được Tiêu Thần mãi, đành dứt ruột để tôi lại cho mẹ nuôi, một mình bỏ trốn để không liên lụy đến tôi. Không lâu sau mẹ tôi bị Tiêu Thần phát hiện, đưa về nhà họ Tiêu. Còn tôi được mẹ nuôi đưa đi cao chạy xa bay.
Tiêu Thần bắt mẹ tôi phải gả cho hồn ma trong ảnh, bà nhất quyết không chịu. Vì quá uất ức bà đã thắt cổ tự tử.
“Tiểu Nguyệt, em đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa, tôi rất đau…”
Nước mắt tôi lem nhem đầy mặt, tôi nghe nói những người thắt cổ tự tử thường là những người khó siêu thoát nhất. Rốt cuộc mẹ tôi đã phải chịu đựng đau khổ đến mức nào cơ chứ! Tiêu Thần, ông ta không phải là con người! Ông ta luôn miệng nói hồn ma trong ảnh là quỷ, nhưng chính ông ta mới là một con quỷ đội lốt người!
Tôi nhìn bức di ảnh của mẹ tôi trên bàn thờ, chẳng có ai quét tước lau dọn nơi này nên bụi đã bám một lớp. Nhang khói nguội lạnh, không biết kẻ cầm thú Tiêu Thần kia đã bỏ mẹ tôi ở đây từ bao lâu rồi.
“Tôi phải trả thù.”
Tôi đứng trước di ảnh, nghiến răng nói từng chữ.
“Quân Nhật, cảm ơn anh.”