Ôn Ngu bước ra ngoài với khuôn mặt lạnh lùng. Những người đang xem sự việc ngoài cửa câu lạc bộ đã không còn, anh cúi đầu và bước nhanh theo hướng anh đến, nhưng từ phía sau lại truyền đến một tiếng nói mơ hồ: "...Ôn Ngu."
Anh dừng bước với một chút do dự, nhìn thấy hình bóng quen thuộc đã đứng ở bóng tối bên cạnh cửa, đã lâu không gặp. Ôn Ngu tiến lại gần người đó và người đó cũng quay đầu từ bóng tối và đi vào con ngõ không người.
Ôn Ngu theo người ấy vào con ngõ, trước khi người kia quay đầu, anh đã nói trước: "Cậu nói chuyện với tôi, không sợ bị người khác thấy sao?"
Khuôn mặt mang vẻ cảm thông của Phương Việt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của anh. "Ôn Ngu, cậu đã tìm Giang Diệu chưa?"
Mặc dù không muốn nhắc lại chuyện vừa xảy ra, nhưng anh vẫn trả lời mà không có chút do dự: "Tôi đã tìm rồi."
"Anh ấy nói gì?" Phương Việt hỏi với sự quan tâm.
Lưu lại những lời xúc phạm mà Giang Diệu đã nói khiến tâm trạng của Ôn Ngu không tốt, anh mở miệng với tâm trạng không tốt: "Cuộc trò chuyện đã thất bại."
"Tại sao nó lại thất bại? Anh ấy không muốn giúp đỡ cậu sao?" Phương Việt có vẻ không tin điều đó, "Có phải cậu đã hiểu lầm gì đó không?"
"Chắc chắn là không có gì để hiểu lầm," Ôn Ngu nhăn mày.
"Anh ấy có thể vẫn còn quan tâm đến lời nói của cậu hai năm trước đấy," Phương Việt cố gắng phân tích thay cho anh, "Cậu nên giải thích cho anh ấy. Chỉ cần cậu giải thích rõ, lời nói đó chỉ là lời nói khi cậu tức giận khi thấy anh ấy gặp mặt với Lạc Vi Tây, anh ấy nên sẽ đồng ý giúp đỡ cậu."
“Dù sao thì” Phương Việt ngập ngừng bổ sung, “Tôi nghĩ anh ta vẫn thích cậu.”
"Phương Việt," Ôn Ngu lạnh lùng ngắt lời anh ta, ẩn đi tâm trạng khó xử trong mắt, "Giang Diệu không thích tôi, anh ta khuôn mặt này."
Về việc liệu Giang Diệu có thực sự thích anh hay không, anh hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng sau hai năm, sau khi anh bước ra khỏi cửa của phòng VIP đêm nay, anh đã trở nên không còn chắc chắn rằng Giang Diệu còn thích khuôn mặt của anh hay không.
"Nhưng—" Không biết trong đầu đang suy nghĩ gì, Phương Việt vô thức muốn trả lời, nhưng khi lời đang trên đầu lưỡi, anh ấy đột ngột dừng lại, "Tại sao cậu lại chắc chắn như vậy? Giang Diệu chỉ đi ăn tối với Lạc Vi Tây, tại sao cậu lại tức giận như vậy vào lúc đó?"
Ôn Ngu quay lưng về phía ánh trăng, không nói lời nào.
Hai năm trước, sau khi từ chối Giang Diệu, khi tin đồn truyền ra khắp các giới trong xã hội, Phương Việt nhanh chóng tới tìm anh và hỏi tại sao anh nói ra những lời đó.
Vượt qua rào cản không thể đối mặt, anh chỉ nói về việc tại quán cà phê với Phương Việt, nhưng không nói về việc đi đến buổi tiệc. Sau hai năm, không còn cần thiết phải nói gì về nó nữa.
Ôn Ngu không đáp trả lời của anh ta.
Nhưng anh ta nhận ra điều gì đó, "Ôn Ngu, có phải cậu đã đến buổi tiệc vào buổi chiều hôm đó không?" Mặc dù biết rằng Ôn Ngu có thể sẽ tức giận, anh tiếp tục, "Quán cà phê mà bạn thấy Giang Diệu và Lạc Vi Tây thực tế cách đó không xa đây phải không?"
"Tôi đã nhờ bạn hỏi, thư mời tới buổi tiệc trong thư mời đã được kiểm tra vào ngày của buổi tiệc..." Phương Việt nói với giọng lo lắng.
Sau hai năm, tất cả những cảm xúc tiêu cực từ buổi tiệc vào ngày đó đã bị anh ta nói lại, và anh đứng đó với cơ thể cứng đờ, miệng nói trước khi suy nghĩ: "Tôi không đến buổi tiệc, tôi đã chuyển thư mời đó cho người khác."
Sau khi nói điều đó, anh nhanh chóng tăng tốc và thấp giọng: "Nếu không có việc gì thêm, tôi đi trước."
Phương Việt không nói gì thêm, chỉ nhìn theo bóng lưng của anh khi anh rời khỏi con ngõ và sớm biến mất sau góc con đường. Anh ta nhớ những điều anh ta không nói. Ôn Ngu nói rằng Giang Diệu không thích cậu, nhưng nếu không thích cậu, tại sao anh ấy lại tự ý tìm mọi cách để tiết lộ lịch trình của buổi tối này.
Vì thực tế hiện tại, anh ta không thể tự mình thu thập được thông tin chi tiết như vậy từ mối quan hệ của mình.
Sau khi bước ra khỏi, Ôn Ngu trở về phòng trọ với sự mệt mỏi. Chu Nguyên không ngồi trên bàn, mà đang sắp xếp đồ đạc trong phòng. Cậu ta luôn không có nhiều yêu cầu về thứ ăn mặc, nhà ở và du lịch không có theo đuổi vật chất. Vì vậy sau khi chuyển đến đây sau khi tốt nghiệp, đồ của Chu Nguyên luôn ít.
Nhưng những đồ mà Ôn Ngu mang đến, chỉ riêng quần áo và giày của anh đã nhiều hơn vài lần so với cậu ta. Căn phòng thuê nhỏ bé cũng trở nên chật chội hơn khi Ôn Ngu nhét đồ vào đó.
Anh nhớ lại vào buổi chiều khi anh đảo điên tìm chiếc đồng hồ, không chú ý dọn dẹp đồ đạc. Nếu biết trước, anh đã không tìm kiếm Giang Diệu, mà đã đem đồng hồ đi bán để trả tiền thuê nhà. Anh cảm thấy tức giận trong lòng, và đến gần Chu Nguyên, anh tức giận gọi Chu Nguyên dậy, "Tôi tự mình làm, cậu đọc sách đi."
Chu Nguyên không đứng dậy đi xa, vẫn ngồi đó giúp đỡ anh. Khi Ôn Ngu thậm chí không thể gấp quần áo của mình, Chu Nguyên lấy những món đồ từ anh, gấp gọn gang lại.
"Ôn Ngu, nhiều quần áo này, cậu có thể mặc hết được không?" Khi hai người gấp đồ, Chu Nguyên không nhịn được nữa hỏi.
"Vẫn còn nhiều món mới," Ôn Ngu đáp mà không ngó lên, "Nếu cậu muốn, cậu lấy đi."
"Tôi ?" Chu Nguyên nhìn lên một chút ngạc nhiên, "Những bộ đồ này đắt phải không?"
"Không rẻ," Ôn Ngu nói.
"Để tôi mặc thì lãng phí, không bằng bán đi, chắc chắn có thể đổi lại nhiều tiền," Chu Nguyên đưa ra một ý tưởng.
"Bán đi?" Ôn Ngu tự nhiên nhăn mày, "Sau khi bán, tôi mặc gì?"
"Có thể mua những món rẻ tiền hơn," Chu Nguyên túm vặt áo của mình, "Chiếc áo này của tôi chỉ có năm mươi đồng thôi." Sau khi nói xong, cậu nhìn Ôn Ngu không biết nên nói gì nữa, và với một giọng thoải mái, cậu nói thêm với giọng điệu an ủi, "Nhưng bây giờ cậu đã có việc làm, nên không cần phải bán những bộ đồ này."
Lời nói này đánh trúng vào Ôn Ngu. Lập tức, anh quyết định bán những bộ đồ này nếu chúng có thể đổi lấy một ít tiền. Điều này sẽ giúp anh tránh phải lo lắng về việc chia sẻ tiền thuê nhà với Chu Nguyên. Đặc biệt là trong thời gian ngắn hạn, anh không cần phải tìm công việc một cách gấp gáp.
Chiếc áo giá năm mươi đồng thậm chí còn được xem là thích hợp hơn, bởi vì bây giờ anh không còn là một thiếu gia, và không có đủ tiền để mua các sản phẩm thời trang cao cấp. Nếu Chu Nguyên có thể mặc chiếc áo rẻ như vậy, tại sao anh không thể?
"Và ngoài ra, cậu mệt mỏi sau khi đi làm, có lẽ cậu cũng không có thời gian...," Chu Nguyên tiếp tục.
"Tôi có thời gian," Ôn Ngu nói nhẹ nhàng, ngẩn đầu lên, "Tôi đã nghỉ việc."
Chu Nguyên sững sờ.
Trong đêm hôm đó, họ bắt đầu nghiên cứu việc bán áo quần. Ôn Ngu không hiểu về vấn đề này, vì vậy anh quyết định để toàn bộ quyết định cho Chu Nguyên. Sau khi đối mặt với điện thoại di động một thời gian, Chu Nguyên quyết định vào tối hôm sau, tối mai sau khi đi làm về, sẽ cùng đến chợ đêm để bày hàng bán quần áo.
Nhớ lại những người bàn hàng rong đứng ven đường hét giá trong ký ức của mình, mặc dù trong tâm trí anh cảm thấy khó chấp nhận, nhưng nghĩ đến việc này nhanh chóng kiếm tiền, cuối cùng, anh đã đồng tình.
Vào ngày tiếp theo, sau khi Chu Nguyên đi làm, Ôn Ngu ở lại trong phòng trọ và sắp xếp những bộ quần áo chưa từng mặc. Nhớ lại đối phương nói rằng quần áo mặc một hai lần cũng bán giá thấp qua mạng, anh cũng lấy ra.
Vào buổi tối, khi họ cùng kéo vali ra khỏi nhà, Ôn Ngu mặc chiếc áo do Chu Nguyên cho anh. Để tránh gây sự chú ý với trang phục của mình và để làm quen với nó trước, anh đã yêu cầu Chu Nguyên cho một chiếc áo thun.
Tuy nhiên, ngoại trừ cảm giác bề mặt vải hơi sần sùi, anh không tìm thấy bất kỳ sự không thoải mái nào khác, anh đội mũ và theo Chu Nguyên ra khỏi nhà.
Chợ đêm trở nên phổ biến trong thời gian gần đây, bày hàng không cần phải trả tiền thuê chỗ, nhưng nếu bạn đến muộn, bạn sẽ không thể có được vị trí tốt. Cả hai chưa kịp ăn tối, họ đã đến để tìm một vị trí thích hợp.
Xung quanh, có nhiều người đang bày hàng bán quần áo, và hầu hết họ đều thể hiện sự thoải mái và đã quen với việc này. Ôn Ngu đứng giữa họ, cảm thấy bất an và không thoải mái, đã mấy lần bắt gặp ánh mắt của người khác đổ về anh. Anh không thể chịu nổi cảm giác này và thường xuyên kéo nón che mặt.
Chu Nguyên lấy ra ghế gấp và đưa cho anh, sau khi ngồi xuống, Ôn Ngu vẫn cảm thấy không thoải mái, tay chân không có chỗ nào để đặt. Anh di chuyển ghế vài bước về phía bên của Chu Nguyên thì thầm với giọng cứng rắn, "Tôi không biết bán hàng."
"Cậu có thể ngồi đó chơi điện thoại," Chu Nguyên thấp giọng an ủi anh.
Ôn Ngu nghe lời anh và lấy ra điện thoại để chơi. Nhưng tiếng bước chân của mọi người ngang qua quầy hàng không dừng lại, ánh mắt vẫn liên tục nhìn anh. Ngay cả khi đội mũ để che khuất tầm nhìn, Ôn Ngu vẫn cảm thấy không thoải mái khi ngồi đó.
Suốt hai mươi năm, anh chưa từng bị nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm như vậy. Nhưng dường như anh là người duy nhất không thoải mái, Chu Nguyên vẫn tự tin nhìn trái phải và sau cùng lại lại gần anh và hỏi nhẹ, "Ôn Ngu, cậu có đói không?"
Anh muốn nói rằng anh không đói, nhưng khi lời nói đến miệng, bụng của anh lại gầm gừ. Anh cảm thấy thật xấu hổ và gật đầu với một khuôn mặt bối rối.
"Lẽ ra nên mang ít thức ăn theo." Chu Nguyên nói giọng điệu có chút đau khổ, "Tôi cũng đói, đi mua thức ăn trước nhé?"
"Mua gì?" Ôn Ngu ngửi thấy mùi thơm của than nướng từ không khí và nhìn thấy phố ẩm thực sáng điện bên kia, mắt sáng lên,
"Mua hai cái bánh mỳ?"Chu Nguyên đứng dậy từ ghế gấp,
Trái tim tim Ôn Ngu dâng lên một chút thất vọng, nhưng lại không lộ ra vẻ mặt gì, khi thoáng thấy động tác đứng dậy của cậu ta, anh vội vàng đưa tay ngăn lại, nói : “Mua ở đây? Tôi sẽ đi cùng cậu”
"Chờ tôi ở đây, tôi sẽ quay lại nhanh thôi," Chu Nguyên trấn an anh.
Ôn Ngu không còn cách nào khác, không muốn anh nhìn thấy vẻ khó chịu của mình, anh che đậy và trả lời không rõ rang: “…Cậu nhanh trở về nha.”
Khi Ôn Ngu một mình ngồi sau gian hàng, anh ngồi khó chịu trên ghế gấp, không biết đặt tay chân ở đâu. Mặc dù anh biết rằng những người giàu có ít khi xuất hiện trong những dịp như thế này, nhưng anh vẫn lo sẽ bị nhận ra.
Ngày xưa, anh là một thiếu gia giàu có, nhưng hiện tại lại xuống cấp đến mức phải bày hàng bán quần áo tại chợ đêm. Chỉ cần tưởng tượng những lời chế nhạo anh bằng những từ ngữ khó chịu mà họ có thể nói ra. Những suy nghĩ này khiến anh sợ hãi.
Nhưng cuộc sống thực tế càng sợ cái gì thì càng đến.
Trong lúc Ôn Ngu tập trung nhìn chăm chăm vào mũi giày và cầu nguyện rằng Chu Nguyên sẽ trở về sớm, trong dòng người ra vào cuối tầm mắt một đôi chân đột ngột bước ra và dừng lại trước gian hàng. Khi người đàn ông này ngồi xổm xuống, giọng nói trầm ấm của người đàn ông nghe có vẻ yếu ớt: "Quần áo này bán làm sao?"
Giọng nói quen thuộc tràn vào tai Ôn Ngu, và Ôn Ngu cảm thấy bản thân mình đột nhiên bị đóng băng. Anh không dám nhìn lên để xác nhận xem đó có phải là khuôn mặt của người đàn ông kia không, và anh nhìn xuống chiếc quần âu đắt tiền và giày da của người đàn ông, hy vọng rằng anh ta không nhận ra mình.
"Cậu không nghe thấy à?" Người đàn ông này thầm nói và lười biếng lập lại, "Tôi đang hỏi cậu quần áo này bán như thế nào?"
Nghe lời nói của người đàn ông này, dường như anh ta không nhận ra mình. Ôn Ngu thở nhẹ nhõm và cúi xuống, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. May mắn là anh ta đã mặc áo của Chu Nguyên trước khi ra khỏi nhà.
Mặc dù không biết tại sao người đàn ông này lại xuất hiện tại đây vào thời điểm ngẫu nhiên như vậy, nhưng anh ta chỉ muốn người đàn ông này ra khỏi gian hàng của mình. Với ý định đó, Ôn Ngu lắc đầu duỗi ngón tay ra, cố ý đưa ra giá cao.
"500?" Người đàn ông này nhìn vào tay anh và hỏi.
Ngay khi nghe số 500, Ôn Ngu đã nhanh chóng lắc đầu.
"Vậy là 5.000?" Giọng điệu người đàn ông hơi cao lên.
Ôn Ngu gật đầu mà không nói lời nào. Sau đó, anh ta nhấc ngón tay trỏ chỉ về phía người đàn ông.
"5.000 cho mỗi chiếc à?" Người đàn ông nói mà không hiểu lý do, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào anh.
Ôn Ngu hơi lo lắng gãi gãi cổ, chỉ cầu xin anh ta mau chóng rười khỏi quầy hàng.
Người kia tiếp tục nói : “Ở đây có bao nhiêu cái?”
Vẻ mặt Ôn Vũ hơi sững sờ, phản ứng đầu tiên của anh là lắc đầu từ chối, nhưng khi nghĩ đến việc bán cho người khác, anh lại không thể bán với giá năm ngàn. Rốt cuộc, khi quần áo được bán, anh sẽ kiếm được tiền, và thật là ngu ngốc nếu không bán. Hơn nữa, đối phương cũng không nhận ra anh, anh chỉ đành phải cúi đầu không mở miệng.
Sau khi suy nghĩ về nó, anh ngày càng cảm thấy rằng đây là một giao dịch có lợi. Hối hận vì đã không hét giá cao hơn, anh quỳ xuống tấm bạt trải, vùi đầu và nhanh chóng đếm số lượng quần áo. Cúi xuống trước quầy hàng để xem anh đếm xong vụng về, đầu ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông cầm thẻ ngân hàng, đưa thẳng lên mũi và hỏi: "Tôi có thể quẹt thẻ không?"
Dưới nón của Ôn Ngu, ánh mắt của anh di chuyển từ chiếc thẻ và đi qua cánh tay của người đàn ông. Trên cánh tay trái của người đàn ông, có một chiếc đồng hồ mà anh thấy vô cùng quen thuộc —
Đó chính là chiếc đồng hồ anh đã trả lại cho câu lạc bộ vào đêm qua.
Anh gãi cổ một lần nữa với sự lo lắng, nhưng trước khi đầu ngón tay có thể chạm vào da, đã bị bàn tay còn lại của Giang Diệu bắt lấy.
"Tôi đang hỏi cậu," Thẻ ngân hàng nằm giữa đầu ngón tay của Giang Diệu và nâng cái nón đang che giấu khuôn mặt của Ôn Ngu. Đôi mắt màu đen sâu thẳm thẳng thừng của anh ta khóa chặt vào khuôn mặt của Ôn Ngu.
"Tôi có thể quẹt thẻ không?" Giọng điệu của người đàn ông thấp và chậm rãi. "Ôn thiếu gia."