Kiêu Căng

Chương 3: Ăn cơm

Ôn Ngu cầm điện thoại và đứng đó ngơ ngác, phục hồi tinh thần lại phản bác: "Tôi có việc gì phải tìm anh?"

"Cậu không phải bồi thường kính hỏng cho tôi sao?" Giang Diệu nói.

"Anh không mang theo điện thoại à?" Ôn Ngu hỏi.

"Không mang theo." Giang Diệu trả lời.

Ôn Ngu nhìn xuống túi quần của anh, thấy không có vẻ như có điện thoại nên anh không nói gì nữa.

Trong lúc này, Giang Diệu ném bóng đá ở tay mình cho anh.

Bóng rơi vào tay Ôn Ngu, anh nhấc tay lên để bắt bóng mà không nghĩ gì nhiều. Nghe tiếng Giang Diệu nói: "Tôi chấp cậu một quả."

Nghe lời anh ta, Ôn Ngu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ và quên mất mục đích ban đầu của mình. Anh đi bên kia sân, hừ nhẹ: "Không cần cho tôi."

Anh đứng ở đối diện, giơ tay lên và bắt đầu giao bóng.

Khi Phương Việt thở hồng hộc quay trở lại, anh thấy Ôn Ngu và Giang Diệu đang chơi bóng trên sân. Còn bạn của Giang Diệu, người bị thương, luôn trông mong nhìn về phía trước.

Anh ta không rõ tình hình lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Sau khi đưa miếng băng vết thương cho chàng trai, anh ta ngồi bên cạnh và bắt đầu trò chuyện với cậu ta. Thông tin về chàng trai nhanh chóng được anh ta hỏi ra, đó là con trai nhỏ của Thẩm gia, Thẩm Lăng Nhiên.

Mặc dù Phương Việt thường ngày không làm gì cả, nhưng anh cũng có anh trai ruột ở trên, đã được nuôi dưỡng từ nhỏ để trở thành người kế thừa của gia đình. Vì vậy, dù anh ta không biết gì về kinh doanh, nhưng qua những cuộc trò chuyện hàng ngày với anh trai, anh cũng biết một chút về thế giới kinh doanh.

Anh nghe nói rằng gần đây Giang gia và Thẩm gia đã có duyên hợp tác, vậy nên Thẩm Lăng Nhiên đã xuất hiện ở đây để thúc đẩy việc hợp tác kinh doanh giữa hai bên? Thẩm Lăng Nhiên dường như rất thân thiết với Giang Diệu, nên Phương Việt quyết định trước hết xây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta.

Sau khi chơi bóng được một nửa giờ, Ôn Ngu và Giang Diệu mới thu vợt và đi về phía khu vực nghỉ ngơi. Trước khi họ tiến lại gần, tiếng cãi nhau đã tràn vào tai.

"Tôi nói rồi, không cần anh nhường tôi." Ôn Ngu nói với âm điệu không hài lòng.

"Nếu tôi không nhường cậu, cậu sẽ cứ mãi nhặt bóng." Giang Diệu nói.

"Thế tôi cứ mãi nhặt bóng sao?" Ôn Ngu lạnh lùng phê phán.

"Vậy là do tôi đã để cậu." Giang Diệu cười cười nhẹ nhàng nhắc nhở.

Ôn Ngu tức giận, nắm chặt cây vợt và bước nhanh hơn về phía trước.

Khi họ tiến lại gần từ ánh nắng mặt trời, Thẩm Lăng Nhiên nhanh chóng lấy một chiếc khăn tặng cho Giang Diệu. Nhưng Giang Diệu không sử dụng nó và chuyển nó sang cho Ôn Ngu bên cạnh.

Ôn Ngu cũng không khách khí với anh ta, anh cởi mũ bóng chày ném nó vào chiếc ghế, sau đó dùng khăn để lau mồ hôi trên trán và mặt. Khi anh đặt khăn ra khỏi mặt, anh ta lại thấy Giang Diệu đang đưa một chai nước đóng chai đến.

Anh nhìn vào chai nước đó và nhăn mày, nhớ lại sự đùa giỡn của Giang Diệu đêm qua. Anh định mở miệng từ chối, nhưng nghe anh ta nói bổ sung: "Tôi chưa từng uống qua."

Sau đó, anh mới vươn tay lấy chai nước và mở nắp để uống.

Phương Việt nhìn vào điện thoại di động để xem giờ, rồi mời cả hai cùng đi ăn. Giang Diệu đồng ý một cách bất ngờ, nhưng anh ấy nói cần về trước để tắm và thay quần áo, và họ sẽ gặp nhau tại nhà hàng vào buổi trưa.

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ôn Ngu kéo và cùng Phương Việt ra ngoài. Anh cầm một nửa chai nước còn lại trong tay, và nắm chặt tay áo của Phương Việt bằng tay còn lại. Đi đến dưới ánh nắng mặt trời, anh mới nhớ ra mũ bóng chày vẫn còn nằm trên ghế.

May mắn là ánh nắng mùa xuân không quá ác, anh từ bỏ ý định quay lại lấy nó và tiếp tục kéo Phương Việt đi tắm và thay đồ.

Phương Việt chỉ cởϊ áσ để thay đồ, không tắm rửa, sau đó ra ngoài trước để đi đến nhà hàng.

Ôn Ngu tắm một cách chậm rãi, sau đó thoải mái nằm trên ghế sofa chơi trò chơi, chờ đợi cuộc gọi từ Phương Việt.

Nhưng điều bất ngờ là điện thoại của Phương Việt không gọi đến, thay vào đó, cửa kính phòng khách bị gõ. Cửa kính này nối với sân bên ngoài.

Khi Ôn Ngu quay lại sau khi tắm rửa, anh đã kéo rèm cửa sổ trong phòng khách lên. Anh đang chơi trò chơi một cách đắm chìm và chỉ nghĩ rằng đó là Phương Việt trở về để lấy đồ, nên anh cầm điện thoại và đứng dậy để mở cửa. Trong lúc này, đồng đội trong trò chơi kêu gọi họ bắt đầu mở đoàn, và Ôn Ngu hai tay cần di động vẻ mặt căng thẳng. Anh đứng bên cạnh cửa mà không ngẩn đầu đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, thậm chí không nói chuyện với người bước vào.

Người đứng bên cạnh thấy tình hình và ngừng lại để xem anh đánh. Xui xẻo thay, đội của họ đang bị thua, và nhân vật của Ôn Ngu bị tấn công bởi kỹ năng của đối phương, mất nửa thanh máu trong chớp mắt. Anh bắt đầu trở nên hoảng hốt không chọn đường, phối hợp với đồng đội rất nhanh rối loạn. Người đứng bên cạnh anh nắm điện thoại anh để giúp, và anh nhớ rằng Phương Việt giỏi hơn anh nhiều, nên anh ta nhanh chóng đưa điện thoại cho người đó và cúi đầu lại gần người đó nói vội vàng: "Tôi sắp chết rồi, giúp tôi nhanh!"

Người đó nhận điện thoại và điều khiển nó một cách mượt mà, liên tục thu thập một số kỹ năng dễ dàng, và còn cứu sống một người đồng đội. Động tác đầu ngón tay vô cùng thành thạo, như hai người đang chơi trò chơi khác nhau.

Cuối cùng, Ôn Ngu thở phào nhẹ nhõm và để xem cách anh ta điều khiển một cách rõ ràng hơn, anh đưa đầu mình lại gần anh ta một chút, mặt lại không cẩn thận cọ vào bả vai anh ta. Ý thức khoảng cách củ hai người quá gần, anh quyết định ngẩn đầu lên. Mà lần này, đầu anh trực tiếp đυ.ng vào cằm đối phương. Trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm xin lỗi, anh lui về sau và ngẩn mặt lên.

Nhưng lần này, cái anh nhìn thấy không phải là khuôn mặt quen thuộc của Phương Việt, mà là cái mũi thẳng và cằm đẹp của Giang Diệu.

Ôn Ngu bất ngờ đến miệng không nói được gì.

"Còn lại có đánh được không?" Người đó nói một cách lạnh lùng.

Ôn Ngu cảm thấy mình ngớ ngẩn bối rối nên a một chút, chỉ thấy di động được đưa về trước mặt mình, giọng Giang Diệu lại vang lên bên tai :

“Còn lại tự đánh”

Anh ta nhận lại điện thoại và tập trung vào màn hình, nhận ra rằng tình hình trong trò chơi đã thay đổi mà không biết từ khi nào. Họ đã chiếm được đội địch và cần chỉ còn việc đánh đổ tháp ở đỉnh đối phương.

Ôn Ngu cùng với đồng đội tiếp tục tấn công và đánh đổ tháp, và trò chơi kết thúc bằng chiến thắng, vượt qua mọi dự đoán. Kênh đồng đội đầy lời khen ngợi anh.

Bất ngờ trước chiến thắng đột ngột, anh nhìn vào điện thoại di động nửa ngày xong mới hoàn hồn. Anh quay lại và hỏi một cách tỉnh táo: "Sao anh lại ở đây?"

Giang Diệu nhẹ nhàng nhướng mày một chút và nói: "Cậu đã mở cửa cho tôi vào đấy."

"...Tôi biết điều đó." Ôn Ngu nhìn chăm chú vào anh ta, đặt câu hỏi với sự cảnh giác, "Tôi đang hỏi anh, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?"

"Ôn Ngu," Giang Diệu nhìn anh với một giọng điệu nhẹ nhàng, "Tôi vừa giúp cậu chiến thắng trò chơi, cậu chính là báo đáp tôi như vậy?"

Cảm thấy một chút không thoải mái với lời nói đó, Ôn Ngu bị buộc phải mềm giọng và hỏi lại: "Vậy anh đến đây làm gì?"

"Đến để kêu cậu đi ăn trưa." Giang Diệu trả lời, "Thẩm Lăng Nhiên và Phương Việt đã đi trước, nên tôi đến kêu cậu."

Ôn Ngu chỉ gật đầu mời qua loa và chỉ vào sân , "Anh ra đấy đợi tôi."

Giang Diệu không nói gì thêm, anh ta quay mình và bước ra ngoài.

Hai phút sau, Ôn Ngu đóng cửa và ra ngoài. Giang Diệu đứng dưới bóng cây ngoài sân, và khi thấy anh ra ngoài, anh ta vẫy tay chào từ xa.

Ánh nắng mặt trời vào buổi trưa hơi chói mắt, Ôn Ngu chạy nhẹ dọc theo ánh nắng để nhanh chóng đến nơi Giang Diệu đang đứng.

"Đi thôi." Anh không nhìn vào người trước mắt và mở miệng nói.

Sau khi nói xong, anh không chờ câu trả lời liền bước ra trước dưới tán cây.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tay của anh lại bị Giang Diệu bắt được.

"Đợi chút." Giang Diệu nắm lấy cổ tay anh và nói.

Ôn Ngu trong ánh mặt trời híp mắt quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

Giang Diệu không nói gì, cầm tay anh hơi dùng sức, trực tiếp kéo anh trở bề dưới tán cây. Ánh mắt dừng ở đôi mắt híp kia của Ôn Ngu, anh ta nâng tay kia của mình lên.

Ôn Ngu đã thấy mũ bóng chày của mình đang ở trong tay anh ta.

Người đàn ông thả ra tay Ôn Ngu và đặt nón bóng chày lêи đỉиɦ đầu của anh, sau đó nhấn chặt nó xuống và nói, "Trời buổi trưa quá nắng, nhớ đội nón."

Ôn Ngu có một khoảnh khắc của sửng sốt, và một cảm xúc nhẹ nhàng xuất hiện trong lòng anh. Anh rất ngạc nhiên và quyết định nói một lời cảm ơn.

Nhưng lời cảm ơn chưa kịp thoát miệng anh, người đàn ông lại nói, "Dù sao, khuôn mặt này quá trắng, bị nắng cháy làm sao đẹp được."

"..."

Anh nhìn qua cái bóng dưới nón, tới bờ môi mà người đàn ông kia nghiêng lên, và bất kỳ cảm xúc động nào trong lòng anh cũng tan biến trong một khoảnh khắc.