Ninh Vịnh Sam đến công ty Diệp Thị, Diệp Thanh đương nhiên là đang ngồi chờ cô ở phòng Tổng giám đốc.
Diệp Thị sinh ra từ hắc đạo, phong cách làm việc bây giờ cũng chẳng khác hắc đạo là bao, nhưng Diệp Thanh thoạt nhìn không hề giống người trong hắc đạo. Hơn nữa, hắn cũng chủ trương rũ bỏ quá khứ, xây dựng lại danh tiếng cho Diệp Thị. Cũng không rõ vì sao mấy năm trở lại đây, Diệp Thanh không còn muốn liên quan tới giới hắc đạo nữa.
Khi Ninh Vịnh Sam đến, Diệp Thanh vẫn còn đang làm việc. Dáng vẻ nghiêm túc của hắn thật khác với vẻ tục tằn, trần trụi trên giường.
Ninh Vịnh Sam vừa bước vào, Diệp Thanh đã bày ra vẻ mặt da^ʍ dê nhìn từ đầu đến chân cô, sau đó còn nhếch miệng cười rồi nhìn chằm chằm vào khe ngực ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi cổ V gợi cảm.
“Diệp tổng, anh làm vậy là có ý gì?” Ninh Vịnh Sam trốn ánh mắt nóng bỏng của Diệp Thanh, trực tiếp đi vào vấn đề.
Diệp Thanh mỉm cười, chu môi:
“Hôn một cái rồi nói!”
“Vô liêm sỉ!” Ninh Vịnh Sam rít lên, cô đang tức giận muốn chết, tên khốn này còn làm trò trẻ trâu gì vậy? “Tôi hỏi anh, chuyện mua lại cổ phần Tiết Thị, rõ ràng chúng tôi ra tay trước, tại sao anh còn nhúng mũi vào?”
“Thương trường như chiến trường, Ninh tổng, không phải cô rất rõ chuyện này sao?” Diệp Thanh nhún vai, vô tội nhìn Ninh Vịnh Sam.
Ninh Vịnh Sam thở hắt ra một hơi, khoanh tay ngồi xuống đối diện Diệp Thanh. Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Diệp tổng, cho dù là vậy, anh cũng nên hiểu nguyên tắc ai đến trước thì được ưu tiên.”
“Nhưng tôi trả tiền trước mà?” Diệp Thanh nhún vai. “Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.”
Ninh Vịnh Sam tức giận, đập tay lên bàn làm việc của Diệp Thanh:
“Anh có mục đích gì? Rõ ràng anh biết Tiết Thị chẳng mấy béo bở, lại không cùng ngành với Diệp Thị. Anh nhúng tay vào làm gì?”
“Thế cô nhúng tay vào làm gì?” Diệp Thanh cười đầy thâm ý.
Ninh Vịnh Sam tức đến nghẹt thở. Một Tần Xung nhu nhược, không dứt khoát đã đủ khiến cô mệt mỏi, bây giờ còn thêm một Diệp Thanh vừa hung hãn lại vừa khó chiều. Ninh Vịnh Sam muốn trả thù riêng, trả thù kẻ bội bạc, có gì là sai?