Diệp Thanh mυ'ŧ mạnh, cái lưỡi điêu luyện đảo qua nhũ hoa, bàn tay ra sức bóp, tay còn lại khều nhẹ nhũ hoa bên kia, khiến Ninh Vịnh Sam chớp mắt đã cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ. Mật động bên dưới khẽ chảy dịch. Diệp Thanh cũng không nhịn thêm được, hắn xé bỏ qυầи ɭóŧ của Ninh Vịnh Sam, xé mở bαo ©αo sυ, nhanh chóng đeo vào rồi chôn phân thân mình vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt. Ninh Vịnh Sam khẽ rên xiết:
"A… Diệp tổng, nhẹ…"
Diệp Thanh nhấp nhẹ mấy cái. Sự khít khao mềm mại và trơn ướt khiến hắn không nhịn được mà hít hà. Diệp Thanh thầm than: "Chết tiệt, suýt chút nữa thì bắn! Có phải gái trinh đâu chứ?"
Động tác của Diệp Thanh chậm rãi đến mức Ninh Vịnh Sam cảm nhận được từng thớ gân trên vật cứng. Cô nhẫn nại nghiến răng, trong đầu đều là hình ảnh Tần Xung ngọt ngào xem trọng ả bạch nguyệt quang kia.
“Quả như tôi dự đoán, của thằng thiếu gia họ Tần kia vừa bé lại vừa ngắn, mới khiến huyệt động xinh đẹp này còn chặt chẽ như vậy.”
Ninh Vịnh Sam cắn chặt môi, trừng mắt nhìn Diệp Thanh. Hắn nhếch môi cười. Động tác của Diệp Thanh mỗi lúc một nhanh, mà Ninh Vịnh Sam, nhờ men rượu và ý nghĩ muốn phóng túng bản thân để trả thù Tần Xung, cũng bắt đầu cảm nhận kɧoáı ©ảʍ.
Ninh Vịnh Sam co hai chân lên, câu lên hông DIệp Thanh. Động tác khiến cho Diệp Thanh bị dục hỏa đốt cháy sạch lý trí. Hắn nắm chặt hông Ninh Vịnh Sam, bắt đầu thúc như điên.
“A! Diệp tổng… Diệp Thanh, chậm… chậm lại một chút… A… A… ưm… ưm… sướиɠ… A!”
Nghe Ninh Vịnh Sam gọi thẳng tên mình trong cơn mê loạn, Diệp Thanh lại càng không kiềm chế được, bên dưới cử động mạnh mẽ. Tiếng nước nhóp nhép vang vọng khắp căn phòng.
Không biết trải qua bao lâu, đổi qua bao nhiêu tư thế, Ninh Vịnh Sam cảm nhận kɧoáı ©ảʍ dồn dập hết đợt này đến đợt khác cuối cùng cũng mệt rũ rượi mà ngất đi.
Diệp Thanh cũng xuất ra, rồi mệt mỏi đổ rạp lên người Ninh Vịnh Sam. Hắn ôm lấy cô, khẽ vuốt ve cơ thể non mềm, khiêu gợi của cô.
“Thật đẹp!” Diệp Thanh thầm thì, hai mắt khép hờ, chôn vùi mặt mình vào mớ tóc đen nhánh bóng mượt và thơm nhàn nhạt của Ninh Vịnh Sam.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết hắn chạy không thoát được.
Sáng hôm sau, Ninh Vịnh Sam tỉnh dậy, bên cạnh cô là khuôn mặt đang say ngủ của Diệp Thanh. Ninh Vịnh Sam cẩn thận quan sát người này, chợt nhận ra khi đang say ngủ, hắn trông có vẻ hiền lành và vô hại hơn nhiều. Thế nhưng cô thừa biết Diệp Thanh là một con báo đen vô cùng nguy hiểm. Cả hai giới hắc đạo và bạch đạo đều phải nể mặt hắn. Con người như vậy thật sự không nên dây dưa vào, thế mà đêm qua ma xui quỷ khiến, cô lại cùng hắn lăn giường.
Lăn giường thì thôi đi! Sau này đừng liên lạc là được, xem như vui thú một đêm thôi.
Ninh Vịnh Sam gạt đi suy nghĩ trong đầu, cô ngồi dậy mặc quần áo vào, lấy lại dáng vẻ kiêu kỳ và sang trọng. Cô đặt lên bàn một tấm thẻ rồi rời khỏi căn phòng. Thế nhưng cô chưa đi được vài bước thì sau lưng đã truyền đến âm thanh quen thuộc của người kia.
“Ninh tổng cũng thật vô tình. Kéo quần lên liền quên luôn tôi đã phục vụ cô tận tình đem qua sao?”
Ninh Vịnh Sam đảo mắt một cái, cảm thấy mây đen kéo đến trên đầu mình. Cô thở hắt ra một hơi quay người lại nói với Diệp Thanh:
“Tôi và anh chỉ lăn giường một đêm, hai bên tình nguyện, vậy cần gì dây dưa thêm?”
Ninh Vịnh Sam vừa nói vừa liếc nhìn vào cái thẻ trên bàn, tiếp lời:
“Bên trong có có năm trăm triệu, xem như là tiền thù lao của anh đêm hôm qua.”