Ninh Vịnh Sam là một nữ cường nhân đích thực. Hai mươi tuổi đã lăn lộn thương trường. Hai mươi ba tuổi đã được giao một dự án lớn. Từ đó cô cũng trở thành trụ cột của Ninh Thị. Đối với người ngoài mà nói, Ninh Vịnh Sam làm một cái tên đáng gờm. Đối với Ninh gia mà nói, Ninh Vịnh Sam chính là cục vàng, là bảo bối, là con cưng của cả nhà.
Diệp Thanh biết được thân phận và uy danh của Ninh Vịnh Sam cũng không có gì là lạ. Mà cô cũng đoán được ý đồ của hắn. Có điều, cô muốn xem xem hắn làm sao để đạt được mục đích.
“Ninh nhị tiểu thư, à không, Ninh tổng vang danh thương trường, thủ đoạn tàn độc, hành sự quyết đoán, ai mà không biết? Thế nhưng cô cũng có lúc thất tình.”
Diệp Thanh vừa nói vừa ngả ngớn uống rượu. Hắn còn nhướn mày đá đưa tình ý với Ninh Vịnh Sam khiến cô nổi cả gai ốc. Cô gằn giọng:
“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến Diệp tổng? Nếu bàn chuyện làm ăn thì tiếp tục, không thì đừng làm phiền nhã hứng của tôi!”
“Ồ, hóa ra Ninh tổng đang có nhã hứng sao?” Diệp Thanh nhướng mày, châm chọc.
Ninh Vịnh Sam nghiến răng không đáp. Cô chậm rãi nhớ lại mọi chuyện.
Tần Xung là bạn cùng lớp với Ninh Vịnh Sam thời đại học. Trước đó, hắn và Phùng Tố Trinh đã quen biết nhau. Ninh Vịnh Sam biết chuyện này, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng hắn và Phùng Tố Trinh chỉ là bạn bè thông thường. Cho đến khi trong cơn say, Tần Xung chính miệng thừa nhận từng yêu sâu đậm Phùng Tố Trinh nhưng cô ta không hồi đáp, Ninh Vịnh Sam mới chợt nhận ra bản thân mình vốn là kẻ đến sau.
Sau khi ra trường Ninh Vịnh Sam và Tần Xung quen nhau, trở thành một đôi tiên đồng ngọc nữ. Phùng Tố Trinh cũng tìm được một người đàn ông giàu có, liền lấy cớ du học, bỏ ra nước ngoài.
Cứ tưởng thời gian trôi đi, vết thương lành lại, với sự chân thành và nhiệt huyết của cô với Tần Xung và Tần Thị, Tần Xung và cả nhà họ Tần sẽ dần hướng lòng mình về phía Ninh Vịnh Sam. Nào ngờ… Cay đến tận óc!
“Nói đi Diệp tổng đến không chỉ tình cờ gặp tôi, đúng không? Muốn kiếm lợi chỗ nào cứ nói, tôi tiện tay sẽ giúp!”
Diệp Thanh cười khẩy. Ninh gia đúng là một bầy cáo, tất nhiên sẽ luyện ra một con hồ ly xinh đẹp, miệng lưỡi sắc bén lại không nể mặt người khác. Có điều, hắn muốn thuần phục con hồ ly này.
Diệp Thanh liếʍ môi, hắn nhìn Ninh Vịnh Sam bằng một ánh mắt chứa đầy thâm ý. Ninh Vịnh Sam lăn lộn thương trường lâu năm, lại có kinh nghiệm sống nhất định nên thoạt nhìn ánh mắt kia, cô đã đoán ra ý của Diệp Thanh.
“Ninh tổng, dù sao tôi cũng cứu em gái cô một lần, lại giúp cho vợ chồng bọn họ xả cơn tức, cô cũng đừng quá không khách khí như vậy chứ?”
Ninh Vịnh Sam nhếch miệng cười. Đúng là Diệp Thanh từng giúp đỡ Ninh Vịnh Nghi và Hạ Minh Hạo, nhưng đó là bởi hắn có quan hệ thân thiết với Hạ Minh Hạo, chứ liên quan gì đến cô mà bắt cô phải mang ơn.
“Diệp tổng, tôi cũng không nhờ đến anh. Anh tự mình làm thôi. Tính tôi không thích vòng vo, anh muốn gì cứ nói thẳng!”
Diệp Thanh nhíu mày, đôi mắt đen đặc xuất hiện một tia nguy hiểm. Hắn xuất thân từ xã hội đen, một câu không vừa ý, hắn có thể bóp chết một bang phái. Thế nhưng đối với Ninh Vịnh Sam, hắn vẫn một mực nhún nhường. Chẳng qua là, cô đang có thứ mà hắn muốn nhất, thậm chí là muốn đã lâu.
“Ninh tổng, nghe nói khu quán bar này là do Tiết gia mở, cô có muốn thử cách âm của nó không?”