Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)

Chương 22: (18+)

Ta không muốn phải sợ hãi nữa! Ta càng không muốn phải nhường nữa!

Ta muốn một lần được đối diện với cảm xúc trong lòng mình, thành thật với tâm ý của mình, cho dù sau đó sẽ phải gánh lấy hậu quả gì đi chăng nữa thì quan trọng là trái tim này không phải hối hận.

Với những suy nghĩ mãnh liệt như thế, Trình Khâm bước vội qua những dãy hành lang cùng ánh mắt mải miết kiếm tìm, chiếc áo khoác lông màu đen rộng lớn tung bay, đôi chân ngài cứ chạy mãi chạy mãi như thể đang đến gần với những mong muốn chân thành nhất, đến gần với tình yêu duy nhất của đời ngài.

Và cho đến khi ngài trông thấy một bóng dáng áo trắng thân thương ở phía xa đang bước xuống những bậc tâm cấp dẫn ra vườn hoa, cùng lúc trời đêm bắt đầu buông những hạt mưa lất phất thì Trình Khâm chạy vội đến chỗ người nữ nhi đó, vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay nàng rồi kéo nàng đi về phòng ngủ...

Cuối cùng, Trình Khâm cũng dũng cảm bộc lộ tâm ý thật sự cho Tô Khiết biết.

Hai người đã cùng trải qua đêm ân ái hạnh phúc nhất.

Kể từ thời khắc này, ngài sẽ giữ chặt lấy nàng, bảo vệ nàng và để nàng mãi mãi là đoá lan của riêng mình!

Trình Khâm không bao giờ nghĩ rằng, sẽ có ngày tìm thấy thứ thuộc về mình!

Chính là người nữ nhi mong manh nằm trong lòng ngài, vào đêm mưa này.

Vương gia ngắm nhìn Tô Khiết đang ngây ngất chìm đắm trong thời khắc ân ái hạnh phúc, ánh mắt bao năm qua vốn luôn tĩnh lặng giờ đây lấp loáng nỗi khao khát lẫn yêu thương tràn đầy, ngài muốn bảo bọc nâng niu nàng thật nhiều. Bởi, Tô Khiết là người đầu tiên chạm đến nỗi cô đơn sâu kín trong lòng Trình Khâm, xoa dịu trái tim rỉ máu đó bằng sự mạnh mẽ và kiên tâm, nàng lặng lẽ ở bên cạnh ngài năm này qua năm khác cùng với nỗi buồn chẳng thể gọi thành tên.

Tô Khiết cũng từng nói "không cần thiên tử, chỉ cần Trình Khâm", và vị vương gia này hiểu, cho dù cả thế gian ngoài kia có quay lưng với ngài thì duy nhất một mình nàng vẫn mãi mãi nắm lấy tay ngài không buông.

Chính người nữ nhi đó đã giúp cho một Trình Khâm luôn đóng kín con tim suốt bao năm dài, có thể đủ can đảm đối diện với tâm ý thật sự của bản thân.

Để ngài một lần nữa tiếp tục yêu thương, tiếp tục kiếm tìm và được chấp nhận.

Cảm nhận bàn tay đang âu yếm thân thể mình dần chậm lại, Tô Khiết mơ màng mở mắt ra bắt gặp ánh mắt Trình Khâm lặng lẽ ngắm nhìn, nghĩ nãy giờ bản thân mang biểu hiện kỳ quặc nên nàng không khỏi ngại ngùng, chẳng dám hỏi ngài điều gì mà chỉ khẽ rụt cổ lại, con ngươi màu đen chậm rãi phản chiếu rõ ý nghĩ mông lung. Trông thế, Trình Khâm mau chóng cúi mặt xuống gần, để chóp mũi chạm khẽ vào gò má nàng, hỏi lại đang suy nghĩ gì? Hơi thở trầm ấm kia khiến gò má thêm nóng nên càng ửng hồng, Tô Khiết nói khẽ:

- Khiết Khiết bây giờ thấy xấu hổ lắm...

Trình Khâm cười bằng mắt, lại không biết hành động ngắm nhìn nãy giờ làm Tô Khiết ngượng ngập đến thế. Nàng vốn đã nhạy cảm, làn da non mịn nhẵn nhụi trắng ngần mang theo loại hương thơm ngọt ngào khiến ngài không kìm lòng được, cứ muốn chiếm hữu lại muốn ngắm mãi, chỉ một ánh mắt mải miết rong ruổi của ngài thôi cũng đủ làm thân thể nàng ửng hồng hết mức. Vương gia nổi tiếng thâm trầm ôn nhu, nhưng nào ngờ đâu đối với người nữ nhi của mình lại cũng có ý muốn trêu đùa, nghĩ đến việc đem nàng ra ức hϊếp một chút xem sao.

- Ta còn muốn ngươi xấu hổ hơn nữa, Khiết Khiết.

Còn chưa kịp hiểu câu nói đó nghĩa là gì thì bất ngờ, Tô Khiết bị Trình Khâm lật sấp người lại, hai khuỷu tay và đầu gối đều chống xuống tấm nệm da lông, với nàng mà nói tư thế này thật quá đỗi lạ lùng lẫn kỳ quặc. Nàng muốn hỏi vương gia, nào ngờ lại bị ngài giữ chặt lấy hai bên eo sau đó thì mạnh mẽ xâm chiếm từ bên dưới. Một lực mạnh đẩy cả thân nàng nhích lên một chút, kèm theo sự kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến nàng muốn say sẩm. Vương gia ơi là vương gia, ngài thật sự muốn làm nàng xấu hổ đến chết mất sao?

Thấy Tô Khiết vùi mặt vào hai lòng bàn tay biết là ngượng lắm rồi, Trình Khâm trong lòng buồn cười vô cùng, chậm rãi đặt đôi môi lên tấm lưng trần trụi của nàng. Ngài hôn nhẹ nhàng, từ dưới thắt lưng kéo dài lên bờ vai, không khỏi làm Tô Khiết rùng mình. Lưng cũng là nơi mẫn cảm của nàng, từng nụ hôn dịu dàng ướŧ áŧ từ môi ngài cũng đủ kéo theo bao nhiêu hưng phấn, đầu óc nàng rối tinh rối mù cả lên. Đến khi Trình Khâm hôn khẽ vào gáy thì Tô Khiết chịu thua, khuỷu tay và đầu gối chống nãy giờ đều run rẩy. Ngài cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ bừng kia, hỏi nhỏ:

- Khiết Khiết, ngươi hết xấu hổ chưa?

- Vương gia tha cho Khiết Khiết... Khiết Khiết biết lỗi rồi.

Trông thấy Tô Khiết chịu không nổi, như muốn khóc đến nơi là ngài mềm lòng, nghĩ cũng nên buông tha cho nàng thôi, sau cùng lật nàng xoay lại.