Lúc Tô Khiết mười lăm tuổi, vào cái đêm nó tình cờ trông thấy vương gia cùng Quý phu nhân ở trên giường, sau đó lại ngây ngô hỏi ngài chuyện đó là thế nào, tiếp theo mang dáng vẻ sâu lắng mà tiếp rằng: "Người nam nhân ấy có thể là vương gia không", một lần nữa làm ngài dao động.
Trình Khâm nhận ra, trong lòng mang một mong muốn thầm kín cùng với sự chờ đợi từng ngày từng ngày, nhưng là gì thì ngài vẫn chưa tường tận.
Cũng kể từ lúc ấy, Trình Khâm phát hiện bản thân cứ luôn âm thầm quan sát Tô Khiết, không phải như cái cách dõi theo của một huynh lớn đối với muội muội trước đây mà là sự rung động xao xuyến đến lạ lùng. Ngài thích nhìn nụ cười hồn nhiên của nàng, thích việc nàng vẫn luôn âm thầm ngắm mình từ xa vào những ngày trời đổ mưa, thích trông thấy vóc dáng ngày một lớn hơn của nàng.
Vẻ đẹp mong manh trưởng thành đó, không chỉ muốn ngắm nhìn mà ngài còn muốn giữ lấy, bảo vệ nâng niu.
Thế nhưng khi những cảm xúc sâu đậm kia lớn dần thì trong trái tim Trình Khâm đồng thời xuất hiện nỗi sợ hãi không dừng lại được.
Ngài trở nên cách xa, không muốn quá gần gũi nàng.
Ngài bối rối khi chạm vào nàng cho dù những va chạm ấy rất đỗi nhỏ nhặt.
Lúc nghe Tô Khiết hỏi có phải vương gia ghét bỏ nàng hay không, thì Trình Khâm chẳng thể giải thích rõ ràng cho nàng hiểu. Ngài rất muốn nói rằng, ngài chưa bao giờ ghét Khiết Khiết, chưa bao giờ và mãi mãi sẽ không ghét bỏ nàng!
Hay khi Trình Khâm đem theo đoàn quân ra biên cương chống giặc, trước lúc lên đường, vị vương gia đó đã định nói với Tô Khiết: "Bảo trọng và chờ ta trở về..." nhưng ngài hiểu rõ mình phải dừng lại. Giặc ngoại bang xâm lược mạnh mẽ, ngài không biết lần ra trận này còn có thể trở về, và nếu ngài dặn dò nàng chờ mình thì nhất định nàng sẽ chờ đến tận cùng, và giả như ngài chết trên sa trường rồi người nữ nhi mới lớn ấy phải làm sao? Nếu đã không thể mang đến cho Tô Khiết một cuộc đời viên mãn thì tốt nhất ngài đừng nên hứa...
Suốt một năm dài chinh chiến, trong trái tim Trình Khâm luôn mang theo bóng hình người nữ nhi nhỏ bé đứng trong làn tuyết năm đó, nó sưởi ấm ngài, giữ vững mong muốn được thắng trận trở về ở trong lòng ngài.
Cuối cùng, Trình Khâm cũng khải hoàn trở về và hiển nhiên người đầu tiên ngài muốn gặp lại chính là Tô Khiết. Đến khi nàng xuất hiện ở trước mặt, trái tim ngài rung động thật nhiều, Khiết Khiết trưởng thành rồi và còn là đoá lan xinh đẹp nhất mà ngài tận tay chăm sóc suốt bao năm qua. Ngài rất muốn chạm vào nàng...
Nhưng một lần nữa, Trình Khâm buộc phải đứng cách xa người nữ nhi đó.
Ngài sợ Tô Khiết sẽ nhận ra thứ tình cảm mãnh liệt mà mình đang chôn chặt, sợ rằng một khi ngài muốn giữ lấy thì nàng sẽ lập tức bị đoạt mất.
Ngài đành quay lưng với tâm ý của chính mình, muốn gả Tô Khiết đi, muốn nàng có thể tìm thấy lang quân như ý nhưng vì sao tim ngài lại cồn cào đến vậy?
Để rồi đến ngày kia, Trình Khâm cười cay đắng bởi số mệnh nghiệt ngã lần nữa lại đeo bám mình vào cái lúc, hoàng thượng trông thấy Tô Khiết và ban lệnh muốn nàng nhập cung trở thành phi tần. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Tô Khiết, ngài thật muốn ôm chặt lấy nàng thế nhưng hình ảnh mẫu phi chết tang thương trong đêm tuyết lạnh và cả cái chết oan ức của Tôn tiểu thư, hiển hiện trong tâm trí khiến vị vương gia luôn chinh chiến bao nhiêu năm dài lại trở nên sợ hãi đến run rẩy. Ngài tuyệt nhiên không muốn Tô Khiết có kết cục như vậy!
Đôi mắt đẫm lệ của người mẹ, tấm lụa dài màu trắng bay phất phơ lạnh lẽo trên cành đào, mọi thứ đó đều như cứa vào trái tim ngài, rỉ máu.
Với Trình Khâm, càng phản kháng thì chỉ càng mất mát nhiều hơn...
Trình Khâm đã không thể ở trước mặt hoàng thượng mà bảo vệ Tô Khiết, bản thân đành trở nên hèn nhát đến nỗi chính ngài cũng không thể tha thứ.
Và đêm hôm ấy ngài gọi Tô Khiết đến để dặn dò, chỉ trong một khắc mềm lòng và không thể tự chủ, ngài đã để tìm cảm lấn át lý trí để rồi suýt chút nữa đã chiếm đoạt nàng - người sắp trở thành hoàng tẩu của ngài. Khi con tim thoát khỏi cơn say tình mụ mị, ngài đã bỏ nàng ở lại trong thư phòng, bỏ chạy trong khổ tâm.
Sau đó những ngày tiếp theo, Trình Khâm và Tô Khiết không hề gặp mặt.
Cuối cùng, Trình Khâm chỉ biết chôn lấy nỗi đau, để cõi lòng này tan nát khi nhìn thấy Tô Khiết khoác lên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ nhất, lộng lẫy nhất rời khỏi vương phủ. Ngài không thể quên khuôn mặt khả ái xinh đẹp kia toát lên nỗi buồn ngưng đọng qua đôi mắt ngấn lệ, bờ môi anh đào mềm mỏng mấp máy hệt muốn gọi tên ngài, cả thân thể nàng trong từng lớp dải lụa đỏ bay phất lên trong cơn gió lạnh trở nên mảnh mai, kiều diễm.
Tô Khiết là đoá hoa đẹp nhất thành Nghê Hoàng, nở đẹp nhất trong tim ngài.