Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)

Chương 13

Chất giọng van xin cùng cái níu tay áo từ Tô Khiết, khiến trái tim Trình Khâm không khỏi chùng xuống nặng nề. Thế nhưng rất nhanh, vị vương gia này phát hiện hoàng thượng vẫn đang đứng trước mặt, vì vậy ngài mau chóng lấy lại sự sáng suốt cùng dáng vẻ bình tĩnh mọi khi, giật nhẹ tay áo lại và bảo:

- Khiết Khiết, ngươi còn không mau quỳ xuống cảm tạ long ân!

Tô Khiết cảm giác cõi lòng tan nát khi nhìn vào ánh mắt lãnh đạm từ vương gia, sắc bén lẫn tàn khốc đến nỗi như cứa mạnh vào tim nàng, cái ánh mắt lạnh băng ấy ngài chưa bao giờ dành cho nàng suốt tám năm qua. Mặc cho những dòng lệ rơi lã chã, Tô Khiết thất thần quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, giọng nói run rẩy:

- Dân nữ cảm tạ hoàng thượng ân điển!

Vị hoàng thượng nở nụ cười ý nhị, vừa thoả mãn vừa như thể ẩn chứa điều gì.

Trình Khâm sai người hầu đưa hoàng thượng lên phòng chính. Khi chỉ còn hai người, Tô Khiết mau chóng đứng dậy rồi nắm lấy tay vương gia, cầu xin:

- Khiết Khiết không muốn tiến cung, càng không muốn trở thành phi tần!

- Đó là lệnh của hoàng thượng, không thể làm trái...

- Ngài có thể xin hoàng thượng rút lại lệnh này!

Để mặc Tô Khiết vừa nức nở vừa giật mạnh tay mình, Trình Khâm chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ lặng lẽ quay qua nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ chưa bao giờ đáng thương đến vậy, ngài biết phải làm sao khi chính mình cũng bất lực. Xin hoàng thượng rút lệnh đã ban ư, ngài lấy lý do gì đây? Là vì ngài không muốn mất Tô Khiết sao, nếu như vậy sự việc sẽ càng khủng khϊếp hơn nữa.

Trước sự im lặng từ vương gia, Tô Khiết ngừng khóc rồi bất giác hỏi một câu:

- Rốt cuộc, Khiết Khiết ở trong lòng ngài có vị trí gì?

Trình Khâm không thể trả lời, bởi đây là điều mà bao năm qua ngài vẫn luôn tránh né, hay đúng hơn là sợ hãi khi phải đối diện với lòng mình để tìm lời đáp.

- Tóm lại, ngươi hãy chuẩn bị nhập cung.

Cuối cùng, Trình Khâm cũng đã cho Tô Khiết một câu trả lời chính xác nhất. Khẽ khàng, nàng vuột tay ra khỏi tay vương gia, tự dưng cười cười:

- Khá khen cho một thất vương gia Trình Khâm anh dũng uy phong, thâm trầm lãnh ngạo, ngay cả tâm ý thật sự của mình là gì mà ngài cũng không biết!

Tô Khiết quay lưng bỏ chạy, để lại một mình Trình Khâm đứng lặng đi.

Tâm ý ư? Tâm ý thật sự của ngài là gì? Ngài muốn gì...?

Hình như từ rất lâu rồi, ngài đã không còn hỏi bản thân cái câu đó nữa...

Đêm hôm ấy, Trình Khâm gọi Tô Khiết vào thư phòng. Dẫu biết lúc này gặp nhau chỉ khiến cả hai thêm khó xử nhưng vương gia vẫn phải căn dặn nàng những điều quan trọng vì chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ tiến cung. Tô Khiết cũng không trái lệnh, bình thản đến gặp vương gia, kể từ lúc nhận được câu trả lời cuối cùng của ngài thì lòng nàng như đã chết, đành chấp nhận sự an bài của số phận.

- Ngươi phải tận tâm hầu hạ hoàng thượng.

Khi nghe lời dặn dò đó, Tô Khiết ngước nhìn Trình Khâm đang ngồi trên trường kỷ, bên dưới là tấm lót lông màu hung đỏ ấm cúng, cứ dán mắt vào các công văn. Ngài đã muốn Tô Khiết rời khỏi vương phủ thì thôi, cớ gì còn nói ra những lời thờ ơ như vậy, chẳng những thế còn không buồn nhìn nàng.

- Khiết Khiết kém cỏi, không dám hứa sẽ hầu hạ hoàng thượng chu đáo.

Bàn tay đang mở công văn liền dừng lại, Trình Khâm dễ dàng nhận ra chất giọng hờ hững của Tô Khiết. Ngài biết tính nàng có phần bướng bỉnh, lại quen sống ở vương phủ được ngài chiều chuộng, trong khi cung cấm là nơi chỉ cần nói sai một lời cũng có thể rơi đầu. Lòng lại không yên tâm với người nữ nhi mang bản tính hồn nhiên, chưa hiểu rõ hoàng cung khắc nghiệt ra sao nên ngài nén một tiếng thở dài, liền đặt công văn xuống bàn, bấy giờ mới nhìn nàng:

- Khiết Khiết, ngươi đến đây ngồi với ta.

Lặng thinh một chốc, Tô Khiết bước đến bên trường kỷ rồi ngồi xuống chỗ trống ở trước mặt mà ngài đã chừa ra, chỗ tấm lót lông được ngài ngồi trước đó vẫn còn hơi ấm. Ban nãy mang dáng vẻ hời hợt, nhưng giờ Tô Khiết lại khép nép hơn. Đối diện, Trình Khâm vừa nhìn nàng vừa nhẹ nhàng bảo:

- Ngươi hãy cứ xem hoàng thượng như là ta, mang cảm xúc thân thiết ấy mà hầu hạ người. Đối với phi tần, người cũng không đòi hỏi quá khắt khe.

- Ngài là ngài, hoàng thượng là hoàng thượng, làm sao có thể xem như một.

- Khiết Khiết đừng bướng bỉnh nữa, đây cũng coi như là phúc phận của ngươi.

Phúc phận? Tô Khiết cười nhạt trong lòng, thiết nghĩ phúc phận này bản thân không dám nhận, vốn dĩ nàng chỉ là một đứa bé gái bị đem bán ở chợ thôi. Vương gia ơi là vương gia, ngài không biết hay giả vờ không biết, rằng người nữ nhi này yêu ngài đến dường nào? Thế mà ngài cứ trước một câu, sau một câu, đều bảo nàng hãy xem hoàng thượng như ngài, há chẳng phải nhẫn tâm lắm sao?