Vương Gia Xin Hãy Chờ Ta Lớn! (Tâm Ý Thành)

Chương 11

Chiều nay khi gặp mặt ở cổng phủ, ngài rất muốn hỏi Khiết Khiết một năm qua sống như thế nào, ăn ngon ngủ ngon không, có vui vẻ không, thế nhưng lại chỉ có thể đứng ngây ra và nói được một lời ngắn ngủi. Phải chăng là do người nữ nhi ở trước mặt kia quá rực rỡ lẫn thuần khiết khiến trái tim ngài trong một chốc lại có chút lay động.

- Ngươi và Trương công tử quen biết từ lúc nào?

- Khiết Khiết và công tử chỉ nói chuyện dăm ba câu chứ chẳng phải quen biết gì.

- Ngươi cũng lớn rồi Khiết Khiết, đừng hễ cứ gặp nam nhân là nói cười vui vẻ.

Bấy giờ Tô Khiết mới chịu ngẩng mặt lên nhìn Trình Khâm, ánh mắt đó cũng đang nhìn nàng đầy tĩnh lặng, trong đêm tối lại không thể đoán ra thâm ý gì. Nàng bất giác buồn cười quá đỗi, vương gia thay đổi thái độ trở nên xa cách, sao bây giờ còn nói một câu quan tâm như vậy? Ngài đã đẩy nàng ra xa thì việc nàng gặp gỡ ai hay nói cười với ai, cũng đâu quan trọng gì.

- Khiết Khiết lại không biết rằng, từ lúc nào vương gia trở nên nhỏ nhen đến thế.

Dứt lời, Tô Khiết hành lễ cho lấy lệ rồi mau chóng rời khỏi vườn hoa.

Trình Khâm mang biểu hiện ngạc nhiên khi nghe Tô Khiết nói mình "nhỏ nhen". Ngài không biết là nàng có giận dỗi gì chăng mà bỏ đi nhanh chóng không một lời hỏi han, trong khi hai người đã một năm xa cách.

- Ta nhỏ nhen sao?

Vừa tự hỏi bản thân Trình Khâm vừa thở ra, cảm giác bản thân hành xử cũng có đôi chút kỳ quặc. Chỉ là trong lòng ngài tự dưng không vui khi lúc nãy tình cờ bắt gặp cảnh Tô Khiết và Trương công tử nói chuyện thật thân mật...

Hôm sau đang ngồi đọc công văn thì Trình Khâm thấy Quý phu nhân bước vào thư phòng. Cứ ngỡ là có chuyện gì liên quan đến vương phủ nào ngờ nàng ta đề cập đến cái vấn đề mà ngài không lường trước:

- Thϊếp muốn tìm một phu quân cho Tô Khiết.

Bàn tay đang cầm tách trà liền khựng lại, Trình Khâm đưa mắt nhìn phu nhân.

- Nữ nhi lớn rồi thì không thể cứ quanh quẩn trong phủ mãi được.

- Khiết Khiết mới mười tám, đâu cần phải vội gì.

- Vương gia, thϊếp được gả cho ngài cũng là năm mười tám. Ngài yên tâm, thϊếp nhất định sẽ tìm một nhà cao sang quyền quý để nó không phải chịu thiệt.

Dù đang khát nước thế mà Trình Khâm không chần chừ đặt tách trà xuống bàn. Phu nhân nói đúng, nữ nhi mười tám tuổi thì đã đến lúc phải gả chồng, huống chi tuổi xuân trôi qua chớp mắt, giống như hoa lan trong vườn nở ra xinh đẹp rồi cũng sớm tàn. Ngài biết rất rõ điều đó nhưng tại sao lòng vẫn không nỡ...?

Quan sát vẻ trầm tư của phu quân, Quý phu nhân tỏ vẻ khó chịu, hỏi:

- Ngài phải chăng có tình ý gì với Tô Khiết?

Nếu là người khác hẳn phải giật mình rồi, thế nhưng đây lại là Trình Khâm, vị vương gia nổi tiếng thâm trầm nhất Bắc Đại này, không một chút biến sắc khi bảo:

- Ta đối với Khiết Khiết, chỉ như huynh muội.

- Có câu nói đó của vương gia thì thϊếp an tâm rồi. Vậy xem như chuyện này đã bàn bạc xong xuôi, thϊếp sẽ sắp xếp chu toàn cho Tô Khiết.

Quý phu nhân rời khỏi thư phòng với vẻ mặt vô cùng thoả mãn.

Bỗng nhiên không còn tâm trạng xem công văn, Trình Khâm đến bên cửa sổ đồng thời đưa mắt nhìn ra vườn hoa vắng lặng. Nếu Tô Khiết có thể lấy được lang quân như ý thì ngài nên vui mừng mới phải, thế tại sao lòng lại trĩu nặng? Vì ngài quen có Tô Khiết ở bên cạnh suốt tám năm qua nên không nỡ gả nàng đi? Có phải chỉ đơn thuần là tiếc nuối hay còn điều gì nữa, bởi trái tim ngài cứ âm ỉ khiến đôi mắt phẳng lặng đó nhìn mãi về phía những đoá lan trắng muốt.

*****

Cũng không rõ vì sao, hoàng thượng Bắc Đại - Trình Sở với thất vương gia Trình Khâm lại có bề ngoài khá tương đồng, từ vóc dáng cao lớn uy nghiêm cho đến dáng vẻ trầm tĩnh. Tuy nhiên, sự trầm tĩnh nơi Trình Sở rất khác so với Trình Khâm, đó là vị hoàng thượng này mưu mô hơn, lòng dạ cũng thâm hiểm hơn.

Viễn Phù Vương Trình Khâm khải hoàn trở về, xem như lập được đại công nên đích thân hoàng thượng thân chinh đến tận thành Nghê Hoàng để trọng thưởng. Trước đó hay tin hoàng thượng sẽ đến vương phủ nên tất cả hạ nhân trong phủ đều chuẩn bị mọi thứ chu đáo để nghênh tiếp. Nói xong vài câu thì Trình Sở muốn cùng Trình Khâm ra sau vườn tiếp tục hàn huyên.

Trong khi mọi người đều được diện kiến thánh thượng thì riêng Tô Khiết lại ngồi ủ rũ ngoài đình viên. Nguyên nhân là bởi đêm qua, vương gia dặn dò nàng hôm nay tuyệt đối phải ở yên trong phòng và dĩ nhiên càng không thể gặp hoàng thượng. Dù nàng có hỏi thế nào thì ngài cũng không nói rõ nguyên nhân.

Ngồi mãi ở trong phòng lại đâm ra buồn chán nên Tô Khiết lẻn ra vườn dạo chơi. Đang thơ thẩn thì nàng nghe tiếng bước chân, sợ có người phát hiện ra mình nên liền trốn đi. Được một lúc, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài thì mới biết là vương gia. Ngài đứng quay lưng, khoác chiếc áo uy nghiêm lắm và đang ngắm hồ cá.