"Cốc...cốc...cốc..."
Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm làm cho cậu Phúc giật mình nhìn ra phía bên ngoài.
Cậu đã ngồi im trước ngọn đèn dầu bập bùng soi tỏ gương mặt mang đầy tâm sự này một quãng thời gian khá dài, trong tâm trí bộn bề những chuyện không biết bắt đầu từ đâu mà không để ý bên ngoài truyền lại tiếng bước chân gấp gáp.
Cậu Phúc mở cửa bước ra.
Bên ngoài bây giờ chỉ còn lại khoảng trời vắng lặng, mặt trăng trên đỉnh đầu cùng tiếng sương bên ngoài rơi lác đác.
Mợ Thi thở hốn hển, gương mặt trắng bệch đứng ngay trước mặt cậu mà nói mãi không thành tiếng:
"Tôi... vừa nói chuyện với con Xuân, nó làm trong nhà này cũng được lâu rồi...chuyện lớn nhỏ trong nhà cũng là đều biết chút ít."
Không để mợ Thi nói thêm, cậu Phúc nhanh chóng kéo tay mợ vào gian phòng, ngó nghiêng nhìn mọi phía xung quanh xem có ai không rồi mới nhanh chóng đóng lại cánh cửa:
"Có chuyện gì gấp thì mợ cứ kêu con Xuân qua đây bảo tôi chạy lại bên đấy. Nửa đêm như thế này, mợ đừng đi ra ngoài. Bây giờ nhà họ Chu này cũng không phải là nơi an toàn gì cho cam."
Cậu vừa nói vừa với lấy cái khăn tay nhúng qua nước mà đưa cho mợ Thi lau mồ hôi. Nhờ ngọn đèn dầu bùng cháy sáng soi rõ khuôn mặt đang tái mét cùng những giọt mồ hôi kéo dài trên toàn thân thở dốc.
Dù biết là mợ Thi đến đây vào lúc nửa đêm như thế này chắc chắn là có chuyện gấp. Nhưng với dáng vẻ này của mợ Thi làm cho cậu không thể nào yên tâm vẫn phải cố trách thêm lấy một câu:
"Mợ đừng có như thế này lần nữa. Nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi làm sao mà..."
Mợ nghe thấy câu đó, chỉ cười rồi lên tiếng:
"Vâng! Lần sau tôi sẽ nghe lời cậu. Nhưng chẳng phải bây giờ tôi vẫn là không có chuyện gì hay sao? Cậu không cần phải lo lắng như thế đâu!"
Mợ Thi uống lấy cốc nước trên bàn mới nhìn vào mắt cậu Phúc mà nghiêm nghị vào chuyện chính:
"Con Xuân, lúc hai chúng tôi nói mấy chuyện phiếm nó mới kể với tôi rằng không phải cậu Cả chưa bao giờ khỏe mạnh sau thời gian bị bệnh liệt giường. Mà cứ cách một khoảng thời gian ngắn sau khi lấy vợ về, cậu Cả lại có tiến triển tốt hơn, khoẻ mạnh thậm chí còn không cần cậu Hai phải chăm non. Nhưng sau đó thời gian ngắn lại nhanh chóng ốm yếu trở lại. Cứ như thế tới tận bây giờ."
Cậu Phúc nghe xong câu nói đấy mà cảm thấy có chút kỳ lạ. Cậu chỉ từng biết rằng cậu Cả sau khi bị bệnh liệt giường đến nay chưa bao giờ là có thể tự mình chăm sóc bản thân chứ chưa từng được nghe đến chuyện cậu ấy cũng có lúc khỏe mạnh.
Chẳng lẽ đây là câu chuyện mà nhà họ Chu này lại muốn giấu cậu Phúc hay sao?
Hay không phải là dấu cậu mà là tự giấu chính bản thân mình?
Nhưng tại vì sao chuyện này xảy ra như vậy mà nhà họ Chu lại không hề mảy may tìm kiếm thầy thuốc hay lang y? Hay thậm chí là mời ông Phan đến để giải bệnh như cái cách ông Phan đã làm với cậu?
Mợ Thi thấy nét mặt cậu thoáng lo lắng mới nói nhỏ thêm:
"Con Xuân vừa nói với tôi câu chuyện đó xong đã vội chạy về phòng. Hơn nữa nó còn dặn đi dặn lại rằng không được nói chuyện này với ai cả. Chắc là chuyện này nhà họ Chu cũng không hề muốn có người nào đấy đồn đại linh tinh. Nhưng tôi ngồi nghĩ mãi cả buổi cũng không thể nào nghĩ được lý do vì sao mà nhà họ lại phải che giấu cái chuyện cậu Dương có chút tiến triển như thế này? Đây không phải là chuyện nên vui sao?"
Cậu Phúc lại mơ hồ nhớ lại quang cảnh bữa ăn ngày hôm nay. Rõ ràng trên gương mặt của ông Chu không hề che giấu đi chút vui mừng sảng khoái nào của một người cha khi biết rằng đứa con trai của mình đã khỏe mạnh lại sau tháng ngày ốm yếu. Gương mặt không hề pha tạp một chút giả dối, chỉ còn lại bà Cả là từ đầu tới cuối đều có vẻ thất thần ánh mắt gần như không hề ngước nên nhìn xung quanh lấy một cái.
"Mợ nói vậy tôi cũng mới để ý. Rõ ràng là cậu Cả đã khỏe mạnh hơn, cậu ấy còn có thể tự mình nắm lấy cánh tay của tôi tuy là sức khá yếu nhưng vẫn hiện rằng đã tốt rất nhiều. Chứng tỏ rằng cậu ấy có thể tự mình đi lại. Nhưng hôm nay chẳng phải cậu Hai vẫn dìu cậu Cả đi lại hay sao? Tại sao cậu ấy đã khỏe rồi mà lại còn phải làm ra những chuyện như thế? Chẳng lẽ cậu Hai là chăm sóc người bị bệnh nhiều quá tới mức thành thói quen?"
Bây giờ trong đầu của cậu Phúc thật sự là có quá nhiều những chuyện hỗn tạp mà bản thân không xử lý được hết nhưng lại cứ chồng chéo lên nhau.
Vết áo rách của cậu Cả ngày hôm nay lại giống y hệt với mảnh vải vẫn còn để dưới chân ngọn đèn dầu sáng rực mà cậu chưa từng rời mắt. Đến bây giờ lại có thêm một câu hỏi lớn nữa được đặt ra trong nhà họ Chu này.
Rốt cuộc thứ mà cậu cần phải đối mặt là những gì?
Là chuyện ma quỷ hay là chuyện của gian nhà họ Chu này với những tính toán mà bản thân cậu không biết.
Bây giờ cậu chẳng biết bản thân là lên làm điều gì trước tiên, nên làm gì sau cùng. Nên từ bỏ hay nên tiếp tục. Bởi vì thứ cậu cần đối phó đâu phải là thế lực gia tộc hay là một người nào đấy nguyên vẹn mà là một thứ tâm linh ngạo nghễ đáng sợ.
Cậu Phúc đẩy mảnh vải dưới chân đèn sang tay của mợ Thi rồi lên tiếng:
"Hôm nay tôi đã thấy nó! Vừa khớp với vết rách trên áo của cậu cả. Không biết rằng liệu có phải là liên quan đến cái chết của cô Mai Hoa hay không? Bây giờ tôi đang tính tới phòng của cậu cả để xét lại một lượt rồi sẽ từ từ tìm hiểu những chuyện xung quanh liên quan tới nó. Ý mợ thế nào?"
Trong đêm tối đầy vắng lặng cậu Phúc đi đằng trước mợ Thi đi đằng sau. Hai người mang hai dòng suy nghĩ chạy song song bên cạnh mà lương theo chiều gió thổi dạt bước qua mà rừng bạch đàn ngập những tiếng gió hú.
Đi được một đoạn, cậu Phúc bước qua cái giếng vẫn hiện lên đầy ám ảnh nhưng bây giờ định thân đã nhiều phần kiên cường hơn trước. Cũng chẳng phải lần đầu tiên cậu gặp những thứ ma quỷ như thế, có gặp thêm cậu cũng chẳng còn cảm thấy sợ hãi như ban đầu nữa.
Vừa bước qua cái hình ảnh hiện lên trên miệng giếng, trong đầu nhanh chóng rơi vào trầm tư, cậu lên tiếng hỏi mợ Thi:
"Có tiếng gõ mõ! Tôi lại nghe thấy tiếng mõ vắng vắng ở bên tai. Mợ có nghe thấy không?"
Mợ Thi lắc đầu nhìn về phía của cậu Phúc mà ái ngại một chút.
Nhưng rõ ràng tiếng mõ này ngoại trừ cậu Phúc ra thì không một ai nghe thấy nó nữa. Là tiếng mõ quen thuộc, tiếng mõ dồn dập, tiếng mõ văng vẳng báo hiệu những điểm không may mà mỗi lần nghe thấy nó toàn thân của cậu đều nổi lên từng lớp da gà kinh hãi.
Cậu nhìn quanh phía rừng bạch đàn không có thêm một bóng người, cũng không có thêm âm khí của ma quỷ vương lại nơi giếng nước đọng sâu, cũng không hề vang lên những âm thanh quỷ dị. Chỉ có tiếng mõ ấy ngày càng điên loạn vang dại.
"Á...á...á..."
Tiếng mõ dồn dập, tiếng bước chân thoăn thoắt chạm vào mái nhà, chạm vào từng lớp lá xào xạc rồi bước qua từng ngọn gió đung đưa trên tán cây trầm mình trên mái nhà rơi những âm bụi mềm.
Một dáng vẻ gớm ghiếc lụ khụ với những cánh tay chân khẳng khiu mà thoăn thoắt lướt qua trong ánh mắt. Mợ Thi cũng nhìn lại xung quanh, Đôi Mắt Âm Dương nhìn về phía xa đã dâng lên những khói đen nghi ngút của âm khí. mợ lắp bắp mãi mới thành ra được tiếng không rõ ràng mà vừa nói xong đã ngay lập tức lao vυ't người về gian phòng:
"Xuân!...con Xuân...Xuân...nó không...được...nó...không..."
Cậu nghe thấy tiếng nói đấy mà cũng nhiều phần hình dung ra được một vài chuyện không hay.
Có thể mợ Thi đã nhìn thấy cái gì đó. Có thể là gian phòng của con Xuân- người đã theo hầu mợ Thi. Nhưng trong cái không gian im lặng tiếng mõ điên dại ấy vốn dĩ chưa từng bao giờ là chuyện lành.
Cậu lao nhanh theo mợ đến ngay trước gian phòng của con Xuân bình thường vẫn đang nghỉ. Mợ dừng lại ở đó chưa hề mở ra cánh cửa, ngọn đèn dầu trong tay vẫn bập bùng cháy trên gương mặt với đôi mắt bây giờ đã ướt sũng hai hàng nước mắt chảy dài bất động nơi bên trong vẫn còn im lặng như thế.
"Xuân! Xuân! Mày đang...ngủ hả? Mày ngủ...đã dậy chưa? Trả lời tao đi!"
Cậu Phúc gõ vài tiếng vào cánh cửa, nhưng bên trong vẫn yên lặng không nghe thấy tiếng trả lời.
Trong lòng cậu dấy nên những phần lo lắng lại nhìn sang mợ Thi cả người không còn hồn phách. Nếu như bên trong này thật sự xảy ra chuyện thì mợ Thi sẽ như thế nào đây? Mợ ấy cũng chỉ có con Xuân này là người bầu bạn bên cạnh, vậy mà nếu mà xảy ra chuyện, thực sự cậu sẽ không biết phải an ủi mợ như thế nào.
Trong lòng tuy rằng cũng chỉ còn lại chưa đây một tia hi vọng an bình nhưng cậu vẫn nắm chặt ánh mắt mà tin tưởng rằng mọi chuyện sẽ không sao. Cánh tay đầy cửa về phía trước, mợ Thi bước vào bên trong, ngọn đèn dầu được vặn sáng hết mức mà soi tỏ căn phòng đã ngập tràn ánh mập mờ bên trong yên lặng đến lạ thường. Yên lặng đến bản thân mỗi người đều phải sợ mà dựng tóc gáy.
Bàn uống uống nước vẫn còn nguyên vẹn, căn phòng chưa hề xuất hiện bất cứ một dấu vết của những sự khác lạ nào. Chỉ có trên giường- nơi bình thường con Xuân sẽ nằm ở trên đó thì lại vô cùng là bộn bề. Cái màn rách tướp, bên trên in đầy những vết tay máu thấm đẫm loang lổ. Bàn tay cầu cứu, bàn tay vùng vẫy thoát ra khỏi địa ngục nhưng vô vọng trong đôi mắt trợn ngược. Từng giọt máu đỏ tươi thấm đẫm cả một vệt chăn lớn nhỏ róc rách từng giọt xuống nền nhà bùng nhùng những thứ ghê rợn.
Mợ Thi lùi lại vài bước mà tựa người vào cậu Phúc. Mợ không dám nhìn tiếp mọi chuyện, đôi môi khẽ run run gục vào lòng của cậu:
"Cậu ơi...con Xuân...nó thực sự...là tôi đã...hại nó."
Cậu đưa mắt nhìn lên giường nơi vẫn còn bộn bề những thứ vừa mới xảy ra cuộc giằng giật ngay nơi đây.
Con Xuân nằm trên giường, thẫm đẫm cả vũng máu đang nhỏ từng giọt ‘tách, tách’ xuống nền đất ẩm ướt. Toàn thân nó bị cào tới mức lớp da trên cơ thể đã không còn nguyên vẹn mà lộ ra những đoạn thịt tươi, đoạn xương trắng không thể nào nhận diện được. Bàn tay đỏ ngỏm vẫn còn nắm nguyên một tảng da lớn trên thân. Nó chết vì mất máu, nó chết vì bản thân tự mình xé rách da thịt. Nó chết trong tay của chính mình. Nhưng lại thất thanh đau đớn đến hoảng sợ kinh hãi.
Bóng người nơi gian sảnh chính đứng yên dưới ánh trăng mờ từ từ thưởng thức hương vị ngát tanh hoà quyện trong gió thoảng:
“Những kẻ nhiều chuyện đều không có kết cục tốt.”