Bí Mật Hai Dòng Họ

Chương 28: Từ biệt. (3)

Cậu Phúc chạy miết, chạy miết. Cậu băng qua đầm tôm của ông Phan, băng qua những đồi núi, băng qua những ruộng đồng cứ thế mà cắm đầu cắm cổ chạy không dám quay lưng lại phía sau.

Cậu không biết cậu đã chạy trong bao lâu cũng không biết rõ ràng bản thân là đang chạy đi đâu. Chỉ biết rằng cậu muốn trốn thoát khỏi nơi gian phòng ông Phan lạnh lẽo nơi chiếc đầu tiểu thư Nhan Uyển đang lăn lóc bên bàn pháp, nơi thi thể của đứa trẻ vẫn còn nằm trong bọc ối đỏ hỏn.

Cậu chạy đến khi thần trí nhận ra bản thân đang ở một vùng đầm lầy hoang vu với những cây đước chằng chịt rễ lớn. Bầu trời cao xanh nhưng dưới tán lá rộng che khắp bên dưới âm u không có lấy một vệt sáng soi tỏ tiếng động.

Cậu vấp phải một chiếc rễ lớn trồi lên khỏi mặt đất mà ngã lộn nhào mấy vòng, toàn người nhúng đầy bùn ướt đẫm nhem nhuốc.

"Nơi đây là đâu vậy? Sao ta không từng biết tới nó?"

Cậu Phúc chật vật mãi mới có thể đứng được dậy ánh mắt ngơ ngác nhìn mọi phía xung quanh lại lẫm. Nếu đây là ở thôn Hà thì có phải là quá kỳ lạ hay không? Cậu đã sống ở thôn Hà này cũng phải có một thời gian rất dài nhưng thứ cậu biết đến chỉ là căn nhà ông Phan đã nằm ngay dưới cuối làng. Chẳng lẽ đây là không gian bước sang một làng khác hay là nơi cậu chưa từng bao giờ được ông Phan nhắc đến?

Lớp bùn nhão nhoét bọc kín lấy thân cậu, hai mắt cũng dính đầy bùn đất mà nhìn mọi việc trở nên mơ hồ khó khăn. Ánh sáng thì không, chẳng thể phân biệt nổi là ngày hay đêm, hai mắt của cậu thì không rõ, bây giờ bước đi của cậu cũng chỉ hoàn toàn dựa vào cảm nhận của đôi chân nặng nề.

Trong cái ánh sáng mơ hồ ấy, cậu đi về phía trước một đoạn, bất chợt đôi tai dừng lại nghe thấy những tiếng chiêng khèn vang lên rộn rã giống như tiếng đám đưa dâu linh đình. Đôi mắt cậu sáng rực, thân người cậu vui vẻ chỉ muốn nhảy cẫng lên la hét tới mức khàn cả cổ:

"May quá! Tìm được đường về nhà rồi, may quá! Không biết hôm nay đám cưới ai nhưng ta sẽ mừng một phong bì lớn để cảm tạ!"

Cảm tạ có thể cho cậu đi bán theo phía sau để thoát khỏi cánh rừng này tìm về nhà ông Chu.

Nhưng mọi chuyện diễn ra trước mắt cậu hoàn toàn không hề giống với những gì cậu tưởng tượng.

Cậu Phúc lần theo tiếng khèn bước đi vội vã, gióng tai nghe thật kỹ nhưng càng bước tới thì tiếng khèn lại càng đưa về một góc phía sâu nơi âm u hẻo lánh.

Cậu khựng chân, trong lòng hiện lên vài phần hoài nghi:

"Sao càng bước vào trong nơi đây lại càng âm u như vậy? Có chắc đám đưa dâu kia đi đúng đường hay không?"

Nói rằng tò mò, nói rằng nghi ngờ nhưng cậu vẫn tiếp tục bước về phía tiếng rộn rã nơi đằng xa. Cậu càng chạy theo thì tiếng khèn lại càng xa thêm một đoạn không thay đổi như thể khoảng cách của hai bên vốn dĩ là cố định. Cậu chạy tới đâu thì tiếng kèn nơi đó cũng chạy một đoạn giống hệt như thế.

Mãi tới lúc bên trước mặt cậu hiện lên những vùng bầy nhầy, những vũng bùn lớn, những thân đước già nua cùng bộ rễ trồi lên mặt đất như hàng trăm con trăn khổng lồ chỉ chờ trực lao tới trước mặt cậu. Cậu Phúc chạm chân lên lớp bùn nhão nhoét, cổ chân bị túm giữ, cho dù nhấc lên thế nào cũng không khỏi thoát ra. Cổ chân của cậu lại giống như ngày hôm trước cậu đã rơi xuống giếng chết hụt. Nơi nước sâu thẳm đó, cho dù cậu đã cố gắng vùng vẫy cố gắng trồi lên nhưng cũng không thể nào thoát được cái vòng cùm cặp bên dưới, bây giờ cũng vậy.

Nhưng không phải cậu chỉ có một chân ở dưới bùn hay sao? Bây giờ chỉ cần ngồi chờ thêm một lát nữa, khi mọi thứ di chuyển tốt hơn cậu có thể nhấc chân lên khỏi vũng bùn này. Hay chờ đợi đám đưa dâu kia đi qua rồi sẽ nhờ họ giúp đỡ. Nghĩ đến đây thôi cậu bèn ngồi thụp xuống dưới đất tiếp tục đưa mắt nhìn về phía xung quanh chờ đợi tiếng khèn ngày một lại gần.

"Tò...te...tò...tò...te..."

Âm thanh vang lên, cậu Phúc giật mình ngơ ngác nhìn về bốn xung quanh. Ấy thế mà cậu đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào cũng chẳng hay.

Bên trước mắt cậu vẫn là những cây đước lớn chằng chịt chiếc rễ khổng lồ. Chỉ có điều vũng bùn nằm ngay dưới chân bây giờ đã không còn nữa mà thay vào đó là nền đất ẩm ướt mang theo mùi bùn thối khó chịu.

Cậu Phúc bịt mũi giỏng tai về bên kia nghe tiếng khèn vang lên.

Chẳng phải lúc ban đầu cậu nghe thấy là tiếng khèn đưa dâu?

Vậy tại sao đến bây giờ cái âm thanh vang lên lúc này lại không phải là tiếng khèn đưa dâu nữa? Là tiếng đưa ma! Tiếng đưa ma ghê rợn vang lên từng hồi uất nghẹn trong khung cảnh mờ mịt dựng tóc gáy.

Nó đang tiến về phía cậu!

Nó đang lặng lặng đưa tới trước mắt cậu.

Tiền giấy trắng toát vàng tươi tung bay khắp bầu trời u ám. Đám đưa mà hiện lên trong ánh mắt của cậu to lớn và kỷ dị. Hai hàng đưa đầu tiên mặc bộ quần áo trắng toát đầu đội mũ cao chót, hai mắt bịt kín bằng dải lụa đen, trên tay của mỗi người đều cầm một chiếc đèn l*иg chưa hề thắp sáng. Đối diện với tất cả cậu chỉ chú ý đến chiếc đèn l*иg có hoa văn hình da^ʍ bụt mà đám âm binh đưa hồn tiểu thư Nhan Uyển đã dùng.

Cậu Phúc lùi lại một bước nhưng chỉ là cảm giác bản thân đang lùi lại còn cơ thể cậu thực sự không hề di chuyển. Cậu cứ trơ mắt như vậy nhìn đám đưa ma ngày một tiếng tới gần ngay trước mặt. Đầu óc của cậu hiện lên hàng ngàn lời gào thét, hàng ngàn lời giục chạy đi trong vội vã ấy vậy mà trước khung cảnh hiện tại, cơ thể cậu chỉ là một tảng đá cứng im bất động sợ hãi không dám làm gì.

Đám đưa ma tiến tới trước mặt cậu. Hàng đèn l*иg vụt sáng trưng khắp. Họ lướt qua cậu như chẳng hề nhìn thấy, bước qua cậu như vốn dĩ ngay trước mặt họ cậu không hề tồn tại.

Cậu Phúc ngoái đầu nhìn theo đám ma cầm đèn rồi lại bất giác nhìn vào xe đưa tang.

Xe đưa tang lạnh lẽo. Cỗ quan tài trống không. Tiếng khàn gào thét như đang tìm lại người đã mất.

Cậu Phúc bịt chặt tai, nhắm chặt mắt lại không muốn nghe những âm thanh kỳ quái ấy nữa. Đến khi mở mắt, không khí ngột ngạt bao trùm đấy cậu, bốn bức vách ngăn bọc chặt vừa in cùng thân cậu mặc áo tang trắng toát.

Cả người cậu lắc lư, tiếng xe kéo xốc thẳng gập ghềnh bước qua nơi chỗ trũng. Âm thanh tiếng khèn đều đều vang bên cánh tai. Tiếng khóc thảm thương hoà cùng nụ cười ranh mãnh hiện lên đâu đó trong đoàn người phía sau. Tiếng mõ "cộc, cộc" đều đặn hiện lại trong tâm.

Cậu đang ở nơi đâu? Ở trong chiếc xe đưa?

Đây cậu là đang ở trong quan tài sao?

Trong cái quan tài mà cậu đã nhìn thấy trước đó? Bọn chúng, đám người kỳ lạ kia là tới đón cậu đi sao?

Cậu đã chết rồi sao?

Cậu gõ tay nên bức vách của quan tài, lực vẫn tràn trề trên thân thể. Rõ ràng cậu chưa hề chết, rõ ràng mọi chuyện chỉ là giấc mơ là hiểu nhầm. Vậy mà cậu lại bị đóng lại nơi bốn bức vách ngăn chặn sự sống?

Cậu Phúc dùng cả sức tay chân vừa đấm vừa đá gào hét inh ỏi:

"Thả ta ra! Ta vẫn còn sống! Mấy người có nghe thấy gì không?"

Cậu hụt hơi nhưng vẫn cố đá thêm nhiều cái vào thành. Nhưng dường như tất cả cố gắng của cậu đều nhanh chóng tan vào tiếng khèn ầm ĩ vang inh ỏi bên ngoài.

Cậu bất lực, nằm im thở dài:

"Ta vẫn còn sống! Sống khoẻ mạnh!"

Nhưng câu nói của cậu lại nhanh chóng bị chính ý thức của cậu phản bác lại. Nếu như cậu vẫn còn sống thì tại sao cậu lại đến đây? Tại sao cả quãng đường cậu chạy tới đây không hề có lấy một lần bị hụt hơi hay dừng lại? Tại sao đám người đó lại có thể lướt qua cậu một cách đơn giản mà không hề nhìn thấy?

Tất cả mọi chuyện rốt cuộc là tại sao kia chứ?

Xe đưa tang dừng lại, cậu Phúc cảm nhận cơ thể đang bị nhóc bỗng lên, cái quan tài bị nhấc ra khỏi xe đặt xuống bên dưới thô bạo cái rầm.

Đầu óc cậu vì bị một lực mạnh mà xây xẩm lại. Hơi lạnh truyền qua, cậu bật người va đầu vào thành quan tài lần nữa. Hình dáng một thiếu nữ nằm nghiêng khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trợn trừng nhìn vào hư không bất tận. Thiếu nữ mặc bộ đồ hỉ phục, trâm vàng tinh xảo cài lên trên đầu, nhưng trên khuôn mặt kia lại hiện qua một ánh buồn khó hiểu.

Cậu nhìn một lượt dáng vẻ của thiếu nữ đang nằm trong quan tài, một tay vuốt lấy đôi mắt của cô ấy nhắn lại, khẽ cúi đầu. Trong màn tối cậu nhìn về bàn tay của cô thiếu nữ đang nắm chặt một mảnh vải lớn. Miếng vải được dệt bởi lụa tơ mảnh thoáng cao cập của gia đình hào môn, đến cậu Phúc chỉ có cơ hội chiêm ngưỡng chứ chưa từng được mặc.

"Nếu như cái chết này liên quan đến nhà chồng, thì chuyện đưa một thi thể không nhắm mắt tới rừng đước âm u này cũng là điều dễ hiểu."

Số phận người phụ nữ trong cái thế giới này đúng là thật tàn khốc. Chỉ cần chết đi nếu như không mang lại lợi ích thì sẽ coi như đến cả chuyện tồn tại cũng là chưa từng.

Quan tài lắc lư. Người cậu Phúc cũng không chống đỡ nổi mà lắc lư theo.

Cả quan tài nhẹ bẫng. Cảm giác gió rít bên tai quen thuộc. Chiếc quan tài lao nhanh xuống bên dưới. Hai con ngươi cậu Phúc trợn trừng.

"Ùm!"

Nghe thấy tiếng vọng như vậy vừa vang lên đã lập tức thấy từng trận nước cuộn trào len qua kẽ hở lao vào bên trong. Nước lênh láng ngập đến chân, chạm tới ngực, tiến lên trên đỉnh đầu.

Cậu Phúc ngoi ngóp cố vươn người lên trên để thở. Cậu quơ quơ cánh tay vào dòng nước, cố gắng bám lấy những sự sống mong manh phía trước.

Nắp quan tài bật ra.

Bóng đen lao vυ't khỏi tầm mắt.

Cậu nhón người lao lên trên, cố gắng hớp lấy từng ngụm không khí lớn vào lòng phổi.

Cánh tay vươn dài tìm đường thoát nạn. Bàn tay nắm chặt mảnh vải kỳ lạ.