Ánh Mắt Cháy Bỏng

Chương 1

Truyện còn có tên khác là: ĐÔI MẮT CHÁY BỎNG

Bầu trời âm u xầm xì cả buổi chiều, cuối cùng mưa cũng rơi, gió thổi giọt mưa nghiêng vào cửa sổ nhỏ, làm ướt bóng dáng của một đôi uyên ương.

Bên dưới bức tường, trên sông, một con thuyền mui đen lảo đảo đi ngang qua, chủ thuyền nhìn thấy hình ảnh mập mờ, huýt sáo.

Cả người Thẩm Sơ Ý áp vào cơ thể nóng rực của nam sinh.

Thiếu niên đẩy cửa sổ thủy tinh mở nửa, người hơi ngửa, hàng lông mày kiêu ngạo nhướng lên, ngón tay thon dài đè lên váy liền áo của cô.

Gác xép mờ tối, ánh sáng u ám.

Oi bức, ẩm ướt bao trùm lấy bọn họ, sau đó hơi thở của thiếu niên cũng nóng lên, nóng cả mặt cô.

“Đã ôm đủ chưa?”

Thẩm Sơ Ý vô thức ngẩng đầu, ngược chiều ánh sáng chỉ thấy khuôn mặt hoàn mỹ của anh, cũng với ánh mắt cháy bỏng.

Tiếng ầm vang xua tan u tối trong nháy mắt.

Thẩm Sơ Ý chậm rãi mở mắt, chỗ ngồi phía trước chính là một ông anh đầu bóng loáng, đầu óc thanh tỉnh, cô mới nhớ mình đang trên chuyến bay về thành phố Ninh.

Không biết sao lại mơ đến chuyện hồi cấp ba.

Bây giờ là mười hai giờ, máy bay vừa ngừng.

Thẩm Sơ Ý tắt chế độ máy bay, vào mục tin nhắn có mấy tin mới gửi, có liên quan đến ‘bệnh nhân’ của cô.

“Bác sĩ Thẩm, cô khỏe không, hai hôm nữa là tết đoan ngọ, tôi định đưa chó đi du lịch nhưng bây giờ mới phát hiện chó nhà tôi say xe, làm sao bây giờ?

“Bác sĩ Thẩm, miệng mèo bị ong chích, đã khử trùng rồi, cần đi bệnh viện không?”

Thẩm Sơ Ý nghe xong thì trả lời từng mục một.

So với những tiếng ồn ào trong buồng bay thì giọng nói của cô như tiếng suối trong.

“Xin chào, xin hỏi cô là bác sĩ thú y phải không?’

Thẩm Sơ Ý quay đầu lại, người hỏi là hành khách ngồi cạnh cô. Là một cô gái trẻ tuổi, sau khi lên máy bay thì ngủ thẳng đến khi dừng.

“Ừ.” Cô gật đầu.”

Tô Hân vui vẻ: “Có tiện thêm Wechat không? Vừa rồi tôi nghe chị nói chuyện rất kiên nhẫn, dịu dàng, chị làm ở bệnh viện thú y thành phố Ninh à?”

Thẩm Sơ Ý không ngờ cô bé lại là người tự quen thuộc, mình trả lời một câu, cô bé nói một đoạn dài: “Bệnh viện thú y Thụy An.”

“Má ơi, chắc chắn là duyên phận.” Tô Hân sợ hãi than: “Tôi sắp làm việc ở công ty bên cạnh bệnh viện này, chúng ta là hàng xóm”!

Bởi vì phải xuống máy bay nên không thể nói chuyện được nữa, đối phương vẫn chưa thấy thỏa mãn.

Đồ đạc của Thẩm Sơ Ý đều đặt trong hành lý ký gửi, vừa đi ra cửa thì điện thoại vang lên.

Là bạn thân từ nhỏ Phương Mạn gọi điện thoại tới: “Mình đến bãi đỗ xe rồi, cậu xuống máy bay chưa? Nếu ra sớm thì chờ mình chút.”

Thẩm Sơ Ý: “Vừa xuống, còn phải đi lấy hành lý.”

Phương Mạn tính toán: "Vậy phải mất mười lăm hai mươi phút nữa, mình chờ cậu ở ngoài.”

Bởi vì gần đây thành phố Ninh hay mưa, sợ ra sân bay thì trời mưa nên trước khi bay, Thẩm Sơ Ý mang theo cái ô trong suốt, cuối cùng lại thành vượt quá hành lý xách tay.

Cô đẩy rương hành lý đến bên kia thì có không ít người đang vây quanh, tới gần còn nghe thấy tiếng cô gái đang khóc, và tiếng người bên cạnh đang bàn tán.

“Nhiều máu quá.”

“Phải đi viện thôi, trông ghê thật.”

Thẩm Sơ Ý đi tới nhìn, hóa ra là Tô Hân. Cô ấy đang ngồi trước rương hàng không, ôm một con mèo xinh đẹp trong ngực, con mèo ủ rũ mệt mỏi, móng vuốt thì rướm máu.

“Xin nhường đường, tôi là bác sĩ.” Cô nói to.

Người xung quanh tự động nhường ra một khoảng trống.

Tô Hân gặp cô như gặp chúa cứu thế: “Mèo của tôi, bị thương chảy máu, có phải nó…”

Thẩm Sơ Ý an ủi: “Không có việc gì, chỉ là sợ bị di chuyển nên cào cấu gây ra vết thương.”

Lông mèo hơi rối nhưng không quá kích động.

Tô Hân thở hào, xúc động không nói nên lời, ai ngờ cô lại may mắn thế chứ!

Hộp cấp cứu trong sân bay rất đủ đồ, Thẩm Sơ Ý rửa sạch vết thương, dùng ô xy già khử trùng, lại rắc kháng sinh Amoxilin lên.

Đám đông nhìn cô gái làm nhanh nhẹn, lại nghe cô dặn khẽ: “Ngày nào cũng khử trùng, bôi thuốc, đợi móng tay dài ra là được.”

Khi Phương Mạn đón được Thẩm Sơ Ý thì thấy có một cô gái đỏ mắt đi theo bên cạnh cô, đưa mắt hỏi dò.

Lúc gần đi, Tô Hân còn không nỡ: “Cô chờ tôi tặng cô cờ thưởng!”

Phương Mạn đưa trà sữa đến, nhận hành lý, trêu: “Đỉnh thật, lớ ngớ cũng vớ được fan, đẹp quá thì nam nữ đều dính.”

Hai người học cùng từ tiểu học, sau này không học chung đại học nhưng tình cảm cũng không thay đổi. Phương Mạn biết rõ cô được người thích cỡ nào.

Thẩm Sơ Ý buồn cười: “Cái gì chứ.”

Ra sân bay, Phương Mạn hỏi: “Có ăn gì chưa, lát nữa cậu về nhà hay sao?”

“Chưa.” Thẩm Sơ Ý nhai trân châu, nói luôn”: “Đi ăn trước sau đó đến bệnh viện, tối lại về nhà.”

Phương Mạn tò mò hỏi: “Dì biết nay cậu về không?”

Thẩm Sơ Ý chớp mắt: “Mình nói là bay chuyến tối.”

Phương Mạn liếc nhìn cô. Không ai rõ hơn cô ấy, trước kia Thẩm Sơ Ý không biết nói dối mẹ những điều này, bây giờ lại nói bình tĩnh thế này. Quan hệ mẹ con đã không thể cứu vãn được.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bình thường, nếu là mẹ cô ấy lén đổi lại nguyện vọng thì cô ấy cũng sẽ cắt đứt với bà.

“Dì còn chưa biết cậu chuyển chuyên ngành à?” Cô ấy hỏi: “Làm bác sĩ thú y được không?”

Thẩm Sơ Ý cười cười: “Mình đã lớn rồi, có một số việc mình có thể tự chọn lựa. Bác sĩ thú y tốt lắm, không có nhiều áp lực.”

Phương Mạn: “Cuối tuần này bọn mình họp lớp cấp ba.”

Sân bay cách thành phố không xa.

Phương Mạn nói sang chủ đề khác: “Mấy năm nay cậu không về, thành phố Ninh thay đổi nhiều lắm. Như phố Bình Sơn nhà cậu ấy, bây giờ là con phố nổi tiếng, mỗi ngày có mấy vạn người đến, mười một giờ đêm còn sáng đèn.”

Xe dừng ở ngoài đầu đường phố Bình Sơn, không thể vào trong được, chỉ có thể đi bộ.

Thẩm Sơ Ý nhìn du thuyền dừng trên sông đã thay thế cho thuyền mui đen trước kia, mang theo ý “Vùng sông nước Giang Nam, cầu nhỏ nước trôi.”

Hàng xóm láng giềng xung quanh thay đổi thành những cửa hàng nổi tiếng trên mạng.

Trời vừa mưa, trên đường không ít người qua lại nhìn ngó.

Có lẽ là giờ cơm, các cô vào trong quán cũng đã ngồi đầy, bên cạnh tủ vệ sinh đặt chiếc TV kiểu cũ, đang phát bài quảng cáo du lịch.

Phương Mạn liếc mắt, cũng bóp cổ tay: “Mấy ngã tư gần phố Bình Sơn đều phá dỡ và di dời, cách nhà cậu chỉ khoảng 10m, cậu cách phú bà chỉ vài chục mét thôi.”

“… Đừng nói cái đó, tối khéo không ngủ được.”

“Nghe nói phá mấy cái ngã tư xong sẽ xây quảng trường cổ kiểu Trung Quốc, ở đó có cả ăn uống v.v…, ủy ban thành phố quy hoạch điểm du lịch mới.”

Cảnh phố trong TV đột nhiên chuyển qua nhân vật.

Khuôn mặt khôi ngô ưu vượt, dáng người cao lớn. Người đàn ông vừa xuất hiện, quán nhỏ cũ kỹ như được khoác lên bộ mặt mới.

“Phố Hưng Thịnh đưa mấy ngõ cũ làm tổng thể quy hoạch, đổi thành phố văn hóa, phố ẩm thực, phố du lịch… Liên quan đến cải tạo thành phố, sửa chữa kiến trúc cổ, điêu khắc tượng gỗ, điêu khắc đá…”

“Hạng mục do kiến trúc sư nổi tiếng Lương Tứ, nhà sáng lập Văn phòng kiến trúc Bốn Mốt phụ trách. Tác phẩm của anh thường liên quan đến bảo tàng, công viên cổ đại và nhà cổ danh nhân v.v… Chúng tôi tin rằng, lần hợp tác này….”

Mấy năm không gặp, Lương Tứ đã trưởng thành, tác phong cũng trưởng thành.

Gần đây, video này được phát nhiều lần nên mọi người đã quen rồi.

Nhóm khách nữ cũng thấy thích thú.

“Người trong gia đình Lương Tứ cũng rất nổi tiếng, mẹ là diễn viên, chị là họa sĩ nổi tiếng!”

“Nghe nói trước kia anh từng ở thành phố Ninh một thời gian.”

“Có tiền thế rồi còn học kiến trúc à?”

“Gia đình cũng là hạng nhất, bất động sản Lương thị, như chúng ta đây đúng là người làm công khổ sai.”

Phương Mạn liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Sơ Ý, hỏi dò: “Cái đó, Lương Tứ vẫn luôn ở thành phố Ninh, cậu còn nhớ rõ cậu ấy không?”

Thẩm Sơ Ý cúi đầu ăn mì, cụp mắt: “Nhớ chứ, mình có già đâu.”

“Mình biết là cậu nhớ mà, dù sao cũng ở nhà cậu mấy tháng.” Phương Mạn cười hì hì: “Nghĩ lại thì như phim truyền hình vậy, cậu ấm nhà giàu trốn nhà bỏ đi, ở trong nhà cô bé lọ lem, tạo nên câu chuyện cổ tích như cô bé lọ lem.”

“Cậu ấm bây giờ quá trâu bò, được lên bản tin. Trước kia vừa giàu vừa đẹp, bây giờ càng giàu càng đẹp hơn.”

Phương Mạn xúc động: “Cậu nói xem, lúc trước cậu ta quan hệ tốt với cuậ như vậy, sao lại không mở rộng phạm vi để nhà cậu cũng lọt vào phần quy hoạch chứ.”

“…”

Nếu không phải hôm nay nằm mơ thấy Lương Tứ thì Thẩm Sơ Ý sẽ không bình tĩnh thảo luận về anh với Phương Mạn thế này.

Dù cho có vậy thì cô cũng không nói rõ cảm xúc trong lòng, như là mất mát, nhưng lại như không.

---

Bệnh viện thú y Thụy An cách phố Bình Sơn khá xa.

Tòa nhà đầu tiên Thẩm Sơ Ý nhìn thấy không phải là nơi công tác của cô, mà là căn nhà bên cạnh bệnh viện thú y, ánh mắt dừng lại.

Văn phòng kiến trúc Bốn Mốt.

Hai tòa nhà, một thấp một cao, đối lập quá rõ ràng.

“Đây là văn phòng luật của Lương Tứ.” Phương Mạn ngồi thẳng người: “Vãi thật, hai người là hàng xóm à, mình không biết việc này đấy.”

“Trùng hợp.” Thẩm Sơ Ý mím môi.

“Số phận an bài, nhưng mà so ra thì bệnh viện thú y của cậu như là hàng đính kèm của văn phòng kiến trúc của người ta vậy.”

Buổi chiều Phương Mạn phải đi làm, đưa người đi rồi, ngắm nghía xung quanh bệnh viện, thấy hoàn cảnh làm việc cũng tốt nên vui vẻ đi làm.

“Bác sĩ Thẩm, sao cô không nghỉ ngơi thêm?” Tân Chân Chân đưa đồng phục cho cô: “Là tôi thì tôi không làm buổi sáng đâu.”

Cô ấy là trợ lý thực tập ở đây, một tháng nữa sẽ chuyển chính thức.

“Coi như là tôi muốn thêm nửa ngày lương nữa.” Thẩm Sơ Ý mặc áo blue trắng tinh khiến Tân Chân Chân lóa cả mắt.

Bệnh viện thú y Thụy An mới khai trương, trang thiết bị còn mới mà cũng đầy đủ.

Tân Chân Chân là người mê sắc đẹp, vừa giới thiệu vừa nhìn cô: “Ông chủ của chúng ta là người giàu, mở riêng bệnh viện thú y cho con thỏ của em gái. Cho nên bệnh viện chúng ta như một gia đình không chịu di dời, một mình đứng ở đây, nếu không chúng ta đã thành một bộ phận của hàng xóm rồi.”

Cô ấy còn nhiều chuyện: “Bác sĩ Thẩm, ông chủ nhà bên cực kỳ đẹp trai! Là cậu ấm ở thủ đô, còn nuôi một chú chó béc giê, đẹp đỉnh.”

“…” Thẩm Sơ Ý hỏi: “Cô gặp rồi?”

“Tôi đi làm hai tháng, chỉ thấy hai lần.” Tân Chân Chân thở dài: “Cún của anh chàng đẹp trai không đến bệnh viện chúng ta.”

Bệnh viện mới nên cũng không có nhiều ca bệnh, bây giờ chỉ có mấy con vật bị nặng nằm lại, ngoài ra thì là chó mèo lang thang đến triệt sản.

“Hai con chó hoang này tranh giành vợ đánh nhau, bị người qua đường đưa tới, còn con chó xinh xắn phần thưởng thì đã ở bên con chó đực khác.”

“Ba con mèo này đều bị đưa đến triệt sản, đã hai ngày rồi, chủ nhân cũng quên nói với bác sĩ.”

“Con vẹt này biết nói, chủ nhân của nó đi công tác cả tháng rồi chưa quay lại…”

“Hi, Hello chị gái!” Con vẹt đứng trên giá treo, mắt xoay vòng vòng, đầu hơi nghiêng nghiêng: “Phát tài rồi ~”

Thẩm Sơ Ý buồn cười.

Đang nói thì tiếng kèn chói tai vang lên ngoài cửa.

“Bệnh viện vô lương tâm, lòng dạ độc ác, bồi thường chó cho tôi! Bệnh viện vô lương tâm, lòng dạ độc ác, bồi thường chó cho tôi!”

-

“Ngoài kia có tiếng gì đấy! Sao nghe cứ sai sai, ha ha ha!”

Văn phòng kiến trúc Bốn Mốt lần này tuyển chuyên ngành kiến trúc cổ, rất nhiều người nộp hồ sơ nhưng chỉ tuyển được Tô Hân và một chàng trai nữa.

Tô Hân nghe thấy tiếng thì nhớ đến Thẩm Sơ Ý, chạy vụt ra ngoài.

Cửa thang máy mở ra.

Mạnh Văn nghe thấy tiếng ở ngoài, đau đầu, nói với người đàn ông bên cạnh: “Sao lúc đấy cậu không mua cái nhà bên cạnh đi?”

Lương Tứ nhét tay túi quần, một cái tay khác xuôi bên người, ngón tay vòng quanh dây thừng, một con béc giê cao lớn đứng ngoan ngoãn bên cạnh anh.

Anh cười xùy: “Tiền của tôi được gió thổi tới à?”

Mạnh Văn nhún vai: “Đại ca à, cậu đùa tôi đấy à, đầu ngón tay cậu xoa một cái mua được mười cái sát vách ấy chứ.”

Cậu ta quay đầu hỏi người khác: “Nhân viên mới đâu? Mới đến đã trốn việc rồi à?”

Chàng trai mới nhận chức liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh cậu ta, vội nói: “Cô ấy thấy bên ngoài ầm ĩ nên ra giúp đỡ rồi.”

Cửa sổ ngoài hành lang là cửa sổ sát đất, có thể dễ dàng nhìn tình hình bên ngoài.

Mạnh Văn kinh ngạc: “Đại ca, cậu gặp người đẹp nhà bên bao giờ chưa?”

Thẩm Sơ Ý nổi bật giữa đám đông.

Cô khoác blue trắng, phong cách lạnh lùng, trông từ xa gương mặt dịu dàng tinh khôi, buộc đuôi ngựa, như một dòng suối mát trong.

Cô cũng không ngờ vừa đến đã gặp chuyện, ra đến nơi mới thấy trước mặt mấy người kia có một con chó vàng, lông chó bị cắt lởm chởm, gầy trơ cả xương, hai mắt nhắm chặt.

“Lúc mấy người đi về tối qua, chú chó còn khỏe lắm mà.” Tân Chân Chân tức giận đỏ mặt: “Mấy người cố tình đến lừa tiền phải không!”

Tô Hân cũng hát đệm.

Mấy người đàn ông nét mặt không tốt đứng trước cửa bệnh viện, lời ra tiếng vào, ý nói không bồi thường sẽ không đi.

“Các anh nói do bệnh viện chúng tôi chữa bệnh mà chết.” Ánh mắt Thẩm Sơ Ý bình tĩnh, đi qua: “Trước tiên để tôi kiểm tra.”

Đối phương không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, nháy mắt với nhau, đẩy cô một cái để ngăn cô lại gần, tên nhỏ con hơn định kéo tay cô.

Bọn họ còn chưa chạm vào cô thì có một bóng đen phi tới, tốc độ cực nhanh. Họ vô thức lui lại, ngã nhào xuống.

“Tiểu Ngũ.” Một người đàn ông nói.

Chú cho béc giê trưởng thành to lớn, còn có dây dắt, ngoan ngoãn đứng trước mặt bọn họ, nhìn chằm chằm, bảo vệ Thẩm Sơ Ý cực kỳ cẩn thận.

Mọi người thở phào, mặc dù dây dắt chó không dài như vậy nhưng vẫn làm bọn họ sợ hãi.

Ngay cả Tân Chân Chân và Tô Hân cũng sợ trắng mặt.

Ai ngờ chú béc giê dữ tợn với người khác lại vẫy đuôi thân thiết với Thẩm Sơ Ý.

Thẩm Sơ Ý do dự một chút rồi vẫn đưa tay xoa đầu nó.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Đồ chó mê gái!” Mạnh Văn há hốc mồm, ao ước thèm thuồng, lần đầu tiên gặp cậu ta nó đâu có dịu dàng như vậy, “Đại ca….”

Thẩm Sơ Ý nghe thấy tiếng bước chân đang đi về phía cô, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô, một bóng người dừng lại.

Hàng mi cô khẽ run, từ từ ngước mắt nhìn.

Lương Tứ vẫn đẹp trai như vậy, tóc mái thả trước trán, ánh sáng phản chiếu khuôn mặt anh, sống mũi cao thẳng, góc mặt rõ ràng.

Có đôi khi trí nhớ tốt cũng rất có ích, mấy năm không gặp, người đàn ông trưởng thành vô cùng đẹp trai nhưng chỉ liếc mặt cô cũng nhận ra anh.

Chú cho béc giê muốn được đà tiến tới bị dắt lui ra.

Lương Tứ nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Có bị đánh không?”