Lãnh Tử Lam ôm nàng một đường về Ma Giới. Hiện tại phụ mẫu nàng đang ở trên Thiên cung, hắn không thể đem nàng trở về Thiên Sơn được. Đưa nàng đến Ma Giới, hắn liền nhanh chóng đem nàng vào điện của hắn, đặt nàng lên giường. Đây là biểu hiện cho việc nàng sắp hồn phi phách tán, nếu muốn giữ lại thân thể này của nàng thì hắn phải nhanh chóng dùng tiên lực bao quanh thân thể nàng.
Lãnh Tử Lam hai tay kết ấn, một vòng linh lực màu đỏ bao quanh lấy thân thể Vĩnh Hi. Sau khi đã giữ được thân thể của nàng Lãnh Tử Lam mới ngồi xuống cạnh nàng. Nhìn đóa Mạn Châu Sa ở nửa khuôn mặt Vĩnh Hi khẽ lắc đầu. Nha đầu này đúng là rất bướng bỉnh. Hắn lúc nãy sau khi nói chuyện với nàng xong cũng đi ra bên ngoài chào hỏi Thiên quân định ra về. Nhưng lúc ở Nhất Lãm Phương Hoa lại nhìn thân hình màu vàng nhạt nơi đỉnh núi Tuyết Sơn. Nếu hắn không chú tâm, chắc chắn cũng không nhìn ra, lại nghĩ đến lúc nãy đi ra thấy nàng cùng Hạ Vũ chạy đi, bộ dáng hai người có vẻ là gặp chuyện, còn có hôm nay nàng mặc một bộ kim y cho nên liền đến xem. Ai ngờ hắn đến chậm một bước, khi đến nơi nàng đã gieo mình xuống núi.
Nhìn thấy Vĩnh Hi đang nằm yên nơi đó, đôi mắt linh động không còn hoạt động thì lửa giận trong người bùng lên, lạnh nhạt gọi: "Âu Thần!"
Chốc lát, Âu Thần đã xuất hiện trước mặt Lãnh Tử Lam cung kính cúi người: "Tôn thượng."
"Ngươi điều tra cho ta, ở Lộc Đà Sơn mấy năm nay xảy ra chuyện gì! Nhớ hành động cẩn thận!"
"Tuân lệnh tôn thượng!" Thấy nữ tử nằm ở trên giường, Âu Thần thầm cảm thán. Đối với vị tiểu để cơ của Thiên Sơn này, tôn thượng thật để tâm.
"Còn nữa, sai người túc trực ở bên ngoài Thiên Sơn. Nếu thấy đế hậu Thiên Sơn về, liền lập tức mời họ tới Ma Giới một chuyến, họ vó thắc mắc thì chỉ cần nói rằng tiểu đế cơ đang ở chỗ ta." Lãnh Tử Lam không nhanh không chậm phân phó.
"Vâng, Âu Thần lập tức đi làm." Âu Thần nói xong thì quay ra ngoài.
Lãnh Tử Lam nãy giờ ánh mắt vẫn đặt trên người Vĩnh Hi, chưa từng rời đi. Hắn nhớ rằng lúc trên đương đến thấy có một luồng linh lực mạnh mẽ được phóng thích. Khả năng là của tiểu nha đầu trước lúc rời xuống núi đã phóng thích. Nếu vậy, nguyên thần của nàng khả năng sẽ quay về Thiên Sơn. Làm việc cũng thật tốt, đem nguyên thần trở về Thiên Sơn thì nàng sống lại không phải không có khả năng. Chỉ là hiện tại không biết nguyên thần của nàng đang trú ngụ nơi nào để dưỡng, cái này chỉ có thể đợi đế hậu Thiên Sơn đến mới có thể biết được.
Bên này Công Dương Phong Sở cùng nương tử của mình vừa trở lại Thiên Sơn thì đã thấy một bóng dáng chặn lại, là người của Ma Giới. Công Dương Phong Sở nhìu mày, chưa kịp lên tiếng thì Âu Thần đã lên tiếng trước: "Bái kiến hai vị thượng thần, ta thất lễ đã chặn đường hai vị thượng thần nhưng ta có chuyện quan trọng muốn nói với hai vị thượng thần mới cả gan chặn đường ở đây!"
Thấy đây chính là hộ vệ thân cận của Ma Tôn thì Công Dương Phong Sở mới giãn mày ra nói: "Không biết là có chuyện gì mà ngươi lại gấp vậy!"
"Tôn thượng của ta cho mời Đế quân đến Ma Giới một chuyến. Tôn thượng ta có việc quan trọng cần gặp ạ, là chuyện liên quan đến tiểu đế cơ của Thiên Sơn. Hiện tại tiểu đế cơ đang ở chỗ của tôn thượng !" Âu Thần cung kính nói.
Nghe đến nữ nhi đang ở Ma Giới chứ không phải ở Lộc Đà Sơn cả Công Dương Phong Sở lẫn Mộ Dung Nguyệt Hạ đều đứng người, xong như nhớ ra gì đó trong ánh mắt ai người lộ ra tia lo lắng không hề che giấu sau đó một đường đến Ma Giới.
Đến Ma Giới, Âu Thần nhanh chóng dẫn Công Dương Phong Sở cùng Mộ Dung Nguyệt Hạ đến nơi Vĩnh Hi đang nằm. Khi nhìn thấy nữ nhi nằm đó hai mắt nhắm nghiền, xung quanh còn là linh lực bảo hộ nàng thì Mộ Dung Nguyệt Hạ liền lao lên, nhìn thấy gương mặt của Vĩnh Hi đầu tiên là bà bàng hoàng sau đó thương tâm khóc lớn: "Nữ nhi của ta, con làm sao thế này? Rốt cuộc là làm sao mà lại thành như vậy?" Công Dương Phong Sở cũng chết lặng, điều ông không mông muốn nhất cuối cùng cũng đã đến. Nữ nhi bảo bối của ông rốt cuộc cũng không tránh khỏi vận mệnh. Nhìn phu nhân của mình đang đau lòng khóc ở kia ông lặng lẽ đến gần. Chưa đến gần thì thôi, khi đến gần thấy trên khuôn mặt nữ nhi có một đóa Mạn Châu Sa đỏ rực thì đồng tử co rút. Dù đã che giấu rất tốt nhưng ông vẫn nhìn ra dưới đóa Mạn Châu Sa kia là một lớp da thịt không mấy đẹp đẽ. Rốt cuộc là ở Lộc Đà Sơn con bé đã gặp phải chuyện gì mà đến nông nỗi này?
"Thϊếp đã nói là đừng để Hi Hi đi xuống núi mà, thϊếp đã nói rồi. Vì sao chàng còn đồng ý cho con bé xuống núi, giờ con bé mới thành như thế này đây. Hi Hi của mẫu thân, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì rồi, khi nãy gặp con vẫn rất tốt mà, sao mới chỉ mấy canh giờ lại thành ra như vậy?" Mộ Dung Nguyệt Hạ thương tâm khóc, tay bà chạm vào khuôn mặt của Vĩnh Hi. Thân thể của nàng hiện tại lạnh như băng, không còn một chút hơi ấm nào.
"Ma tôn, không biết tiểu nữ của ta đã gặp phải chuyện gì?" Công Dương Phong Sở thì lý trí hơn. Ông nhìn sang Lãnh Tử Lam đang bên cạnh hỏi, ông phong ấn lại linh lực trong người Hi Hi trước khi con bé rời Thiên Sơn là để phòng một ngày này xảy ra. Hi Hi rất thông minh, chắc chắn sẽ không làm ông thất vọng, con bé sẽ tìm cách để quay về.
"Đế quân, đế hậu, mong hai vị bình tĩnh lại nghe ta nói trước, tiểu đế cơ còn có khả năng
tỉnh lại." Lãnh Tử Lam bây giờ mới có cơ hội lên tiếng.
Nghe vậy Mộ Dung Nguyệt Hạ cũng bình tĩnh lại, bà nhớ phu quân đã từng nói nếu có ngày này nữ nhi của bà còn có khả năng trở về với bà.
Lãnh Tử Lam đem chuyện hắn đến núi Tuyết Sơn nói lại một lượt, sau đó lại đem chuyện có một nguồn linh lực lớn hướng về Thiên Sơn mà đi tới nói ra. Nghe vậy cả Công Dương Phong Sở lẫn Mộ Dung Nguyệt Hạ hai mắt đều sáng lên. Họ biết mà, Hi Hi sẽ tìm cách quay trở về. Có điều, Lục Chính Phong, họ sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Biết được nguyên thần cùng linh lực của Vĩnh Hi hướng đến Thiên Sơn, hai người cảm tạ Lãnh Tử Lam xong lập tức đem Vĩnh Hi quay về Thiên Sơn.
Công Dương Duệ Khải ở Thiên Cung sắp xếp một hồi rồi mới quay về Thiên Sơn. Muội muội của hắn lần trước viết thư có nhờ vả hắn giúp cho nha đầu đi theo bên cạnh muội ấy ở Lộc Đà Sơn. Khoảng canh ba đêm nay sẽ tới nên hắn mới về một chuyến để sắp xếp. Ai ngờ vừa về đến nơi thì thấy Vĩnh Hi đã ở Thiên Sơn nhưng lại không còn hơi thở. Sau khi hắn biết chuyện, con ngươi đỏ ngầu tức giận, rất muốn đi tìm Lục Chính Phong tính sổ. Nhưng hiện tại, cứu muội muội quan trọng hơn, hiện tại cần phải biết nguyên thần của Vĩnh Hi đang trú ngụ ở nơi nào đã.
Lúc này, Lục Chính Phong cũng đã về đến Lộc Đà Sơn. Trên tay hắn vẫn nắm chặt cây trâm mà Vĩnh Hi ném xuống khi nãy. Trục Lưu thấy hắn về đến thì nhìn xung quanh, không thấy Vĩnh Hi đâu trong lòng hiện lên một cảm giác bất an.
"Tiểu Ngọc đâu?" Trục Lưu hỏi.
"Tiểu Ngọc...tự phá nguyên thần sau đó gieo mình xuống núi Tuyết Sơn rồi!" Lục Chính Phong vô hồn nói.
"Gì cơ?" Trục Lưu trợn mắt kinh ngạc hô.
"Ngọc Nhi sao rồi?" Lục Chính Phong nói lảng sang chuyện khác.
"Nàng vẫn đang bị ma khí hành hạ. Nếu không có nguyên thần của Tiểu Ngọc, sợ rằng Tô Ngọc cũng sẽ..." Trục Lưu không nói hết nhưng ý tứ trong đó ai cũng hiểu.
"Ta vào xem nàng!" Lục Chính Phong cất cây trâm vào trong tay áo, sau đó đi thăm Tô Ngọc.
Tô Ngọc bên này vẫn đang giả vờ bị ma khí xâm nhập, cả người co lại, mồ hôi toát ra như mưa. Thấy Lục Chính Phong đi vào, nàng ta càng thể hiện vẻ ốm yếu của mình, muốn Lục Chính Phong mau vì nàng ta mà xử lý Vĩnh Tiểu Hi.
"Ngọc Nhi, nàng thấy sao rồi!" Lục Chính Phong đi vào bên trong, thấy người trong lòng khổ sở như vậy, lòng cũng nhói lên một chút. Nhưng lại nhớ đến câu nói kia của Tiểu Ngọc hắn lại có chút nghi ngờ.
"Phong! Chàng về rồi. Ta không sao, vẫn có thể chịu đựng!" Tô Ngọc cố gắng nhoẻn miệng cười nói, bộ dáng hiện tại khiến người ta thập phần thương xót.
"Ta sẽ tìm mọi cách để cứu nàng, cố gắng một chút!" Lục Chính Phong thấy bộ dáng này của nàng ta cũng mềm lòng, khẽ đưa tay xoa đầu nàng ta. Sau đó hắn dỗ dành Tô Ngọc một lúc rồi mới ra khỏi điện.
"Trục Lưu, huynh tìm thời điểm thích hợp nói với Ngọc Nhi là Tiểu Ngọc đã mất hộ ta!" Ra bên ngoài, Lục Chính Phong gọi Trục Lưu đến thư phòng của hắn nói.
"Được!" Trục Lưu dù có hơi khó hiểu như vẫn gật đầu đồng ý. Đợi khi Trục Lưu ra đến bên ngoài, Lục Chính Phong mới lấy cây trâm từ trong tay áo ra. Bàn tay khẽ vuốt ve cây trâm, trong mắt là nỗi buồn không thể nói thành lời. Nhìn một lúc hắn liền hướng đến điện của Vĩnh Hi mà đi tới, nha hoàn cạnh nàng hôm nay không đi theo lên tiên cung, hắn muốn tìm người hỏi chút chuyện. Nhưng để hắn thất vọng rồi, cả điện trống trơn, tất cả những đồ trang sức của nàng đều không ở đây. Nha hoàn theo cạnh nàng cũng không thấy đâu, tất cả những gì thuộc về nàng, nàng đều mang đi hết. Không lẽ nàng từ trước đã có kế hoạch này, dù hôm nay nàng không có nghe thấy cuộc đối thoại kia nàng cũng sẽ rời khỏi Thiên Sơn? Lục Chính Phong đứng ngốc nơi đó nửa ngày mới ủ rũ trở về.
Nhã Linh bên này đợi dưới chân núi đến đúng canh ba theo lời tiểu thư nhà mình dặn, nhưng vẫn không thấy tiểu thư đâu. Hiện giờ nàng đang rất lo lắng, không biết là tình hình của tiểu thư ra sao rồi. Nàng rất muốn lên đó tìm tiểu thư, nhưng nhớ đâu tiểu thư đã thoát khỏi và về Thiên Sơn rồi thì sao? Nhã Linh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên đến Thiên Sơn trước, nếu không thấy tiểu thư thì nàng sẽ nói lại với thiếu gia. Hiện giờ nàng không biết tình hình trên kia, nếu lên thì không ổn. Vì vậy, Nhã Linh cùng một nhóm người áo đen hướng phía Thiên Sơn mà đi.
Về đến Thiên Sơn, Nhã Linh thấy hộ vệ thân cận của Công Dương Duệ Khải, là Châu La đứng chờ ngay dưới núi. Nhìn thấy hắn, Nhã Linh ngay lập tức tiến đến, gấp gáp hỏi: "Tiểu thư...đã về chưa?"
"Tiểu thư về rồi, ngươi đi theo ta đến thăm người!" Châu La mặt lạnh nhạt nhìn Nhã Linh, sau đó dẫn nàng một đường đi lên. Phong cảnh ở Thiên Sơn rất đẹp, so với Thiên Giới xa hoa tráng lệ hay Ma Giới lạnh lẽo u tối thì thật sự đây mới là nơi tiên cảnh. Nhưng Nhã Linh không có tâm trạng thăm quan, nàng nhanh chóng theo Châu La đi gặp tiểu thư. Nghe được tiểu thư đã về Thiên Sơn, tảng đá trong lòng nàng giống như được bỏ xuống. Nhưng vừa rồi Châu La nói đưa nàng đi thăm tiểu thư chứ không phải là đưa nàng đi gặp tiểu thư, tức là tiểu thư gặp chuyện gì đó. Nàng cũng không hỏi nhiều, Châu La nói vậy tức là chuyện này không được truyền ra ngoài nên nàng chỉ có thể mang theo sự lo lắng đi theo.
Khoảng nửa khắc sau, Nhã Linh cũng đã đến được điện Cảnh Hòa của Vĩnh Hi. Nhưng hình như có gì đó không đúng, cả điện yên tĩnh một cách lạ thường. Châu La dẫn nàng vào bên trong, đến cạnh bức bình phong thì dừng lại nói: "Tiểu đế cơ đang ở bên trong, hôm đó người..." Châu La đem toàn bộ câu chuyện tóm tắt lại cho Nhã Linh một lượt sau đó nói: "Ngươi vào thăm tiểu đế cơ đi, tướng quân nói mai ngươi đi gặp đế quân nói hết sự tình của tiểu đế cơ một trăm năm qua cho đế quân nghe."
Nhã Linh chỉ đơn giản là gật đầu một cái, cũng không biết là nàng nghe được bào nhiêu. Nước mắt nàng đã đầy hốc mắt từ bao giờ, nàng nhẹ bước vào bên trong. Thấy một nữ tử kim y nằm yên lặng ở trên giường, xung quanh người nàng là một luồng tiên khí ánh đỏ bao quanh. Nàng nằm đó giống như chìm vào một giấc ngủ say, nhìn thật yên bình. Nhã Linh bước đến cạnh giường, đôi tay run rẩy đặt ở mép giường, hai chân khuỵu xuống nước mắt rơi chảy dài theo khuôn mặt nàng. Giọng nói không kìm chế được run rẩy vang lên: "Tiểu...tiểu thư! Em đến rồi!"
Nhìn tiểu thư bình thường lanh lợi hoạt bát, hiện tại nằm ở đây, đôi mắt linh động đóng chặt, cũng không nghe thấy giọng nói trong trẻo như bình thường vẫn hay nghe, Nhã Linh khóc lớn, vừa khóc vừa nói: "Tiểu thư, sao người lại thành ra nông nỗi này! Người không phải nói em ở dưới chân núi Lộc Đà chờ người sao. Em đã rất nghe lời tiểu thư nhưng hiện tại sao người lại nằm đây? Không phải khi em làm tốt người đều khen em sao? Tiểu thư tỉnh dậy đi có được không?" Nàng khóc, cả đêm đó Nhã Linh đều bồi bên cạnh Vĩnh Hi, Châu La đến nói nàng đi nghỉ ngơi nhưng nàng kiên quyết cự tuyệt, một bước cũng không rời khỏi Vĩnh Hi.