100 năm trước
"Hi Hi, con chắc chắn muốn ra ngoài lần này?" Một giọng nam tử trầm thấp phát ra.
"Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thật sự muốn ra ngoài lần này. Con ở Thiên Sơn đã lâu, giờ muốn được đi đây đi đó. Phụ thân đã nói nếu con học hết được những gì người truyền thụ, người sẽ để con xuống núi chơi mà! Phụ thân~"
"Haizzz, được rồi. Đây là con đường mà con chọn, cũng là số mệnh của con, con đi đi." Giọng nói bất lực của nam nhân vang lên. Sau đó một đạo chú thuật đánh lên người nữ tử đang nhõng nhẽo đằng kia khiến nàng bất ngờ.
"Đây là phù chú có thể giúp con lúc nguy hiểm. Ta cũng đã phong ấn lại linh lực của con, chỉ để lại một chút để con phòng thân. Bây giờ sẽ không ai biết con là Công Dương Vĩnh Hi nữ nhi của Công Dương Phong Sở ta, là tiểu đế cơ của Thiên Sơn này. Từ giờ con phải quên đi thân phận này của con. Ta cho con thời gian 100 năm ra ngoài chơi, chơi đủ rồi thì phải về lại, có biết không?"
"Dạ, phụ thân!" Vĩnh Hi nhẹ nhàng nói, sau đó vui vẻ bước ra ngoài để chuẩn bị cho chuyến đi này của mình. Nhưng nàng không biết rằng, lần này nàng đi sẽ thống khổ ra sao.
"Chàng thật sự yên tâm để Hi Hi đi lần này sao?" Mẫu thân Vĩnh Hi là Mộ Dung Nguyệt Hạ nói.
"Nếu là trời đã định con bé phải trải qua kiếp nạn này. Dù ta có ngăn cản bao nhiêu lần cũng vẫn thế thôi. Số mệnh của con bé đã an bài phải trải qua kiếp nạn lần này. Ta cũng đã phong ấn lại linh lực cùng thần lực của con bé. Nếu nó thật sự gặp chuyện gì bất trắc, ta vẫn còn có một cơ hội để đưa con bé trở về với thế gian này một lần nữa." Công Dương Phong Sở buồn bã nói, nhìn theo bóng dáng của nữ nhi mình mà đau lòng không thôi. Ông cũng chỉ có thể làm được như vậy để bảo vệ nữ nhi.
Sau khi Vĩnh Hi nhận được sự đồng ý của phụ mẫu, nàng bắt đầu hành trình xuống núi.
Nàng từ trước đến nay chỉ được ở trong Thiên Sơn, quang cảnh bên ngoài ra sao nàng cũng không biết. Thiên Sơn có thể nói là nơi cai quản toàn bộ phía Nam của Thiên Giới. Nàng là nữ nhi của Đế quân Thiên Sơn, về sau cũng sẽ thay phụ thân lên tiếp quản Thiên Sơn. Nhưng nàng muốn đi ra ngoài nhìn ngắm, như vậy về sau nàng mới có thể cai quản tốt nơi này. Nhưng không hiểu vì sao, sau khi nàng lớn lên phụ mẫu lại không để nàng bước chân ra khỏi Thiên Sơn nửa bước. Cuối cùng nàng phải năn nỉ họ mãi, họ mới bằng lòng thỏa thuận với điều kiện nàng phải tu luyện cho thật tốt đến khi linh lực đạt ngưỡng cao nhất mới cho phép nàng ra bên ngoài. Nhưng đến khi được ra ngoài, cũng chính họ là người phong ấn lại linh lực trong người nàng, khiến hiện tại nàng không khác người bình thường là bao. Dù không hiểu vì sao phụ mẫu lại làm như vậy nhưng chắc là có nguyên do của họ, vì vậy nàng cũng vui vẻ xuống núi.
Vĩnh Hi cứ như vậy mang tâm trạng vui vẻ xuống phàm giới. Nơi đầu tiên nàng đến chính là Bắc Uyên quốc, nơi đây nghe nói là nơi có nhiều mỹ vị ngon nhất nhân gian. Vĩnh Hi lần đầu tiên xuống nhân gian, thấy cái gì cũng mới lạ. Nên đi chơi một hồi, cuối cùng vì đói quá nên ghé qua một cửa tiệm gần đó ngồi ăn.
Vì nàng không muốn mọi người biết mình là nữ nhi, cho nên trước khi xuống núi đã thi triển thuật pháp biến mình thành nam nhân. Ở dưới nhân gian có thuật dịch dung thì nơi tiên giới cũng không ngoại lệ. Chỉ là thuật dịch dung này chỉ có người Thiên Sơn các nàng có công lực cao mới có thể thực hiên được mà thôi. Có thể nói là độc nhất vô nhị trên Thiên giới.
Như thường lệ, khi chơi đến vui vẻ, nàng gọi nguyên một bàn đồ ăn thịnh soạn rồi bắt đầu ăn uống. Đăng ăn thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng nói: "Nghe nói hôm nay ở Cư Vân Trang có tỷ võ. Ngươi có đi không?"
"Đương nhiên là đi chứ! Dù ta chỉ xem tỷ võ ở Cư Vân Trang cũng mãn nguyện. Nghe nói 10 người đứng đầu tỷ võ thì có thể đến Lộc Đà Sơn học nghệ đó. Ta cũng muốn một lần đến Lộc Đà Sơn xem sao."
Hai nam tử ngồi nói chuyện với nhau, toàn bộ cuộc hội thoại đều vào tai Vĩnh Hi. Nàng lẩm bẩm: "Lộc Đà Sơn?" Địa danh này khiến nàng tò mò một trận. Là nơi nào mà có thể khiến dân chúng ở đây tin tưởng như vậy. Nàng từ Thiên Sơn đến Bắc Uyên đã đến phía Tây nên không rõ ràng lắm về Lộc Đà Sơn. Trước kia cũng chưa từng nghe phụ mẫu nhắc qua.
Vĩnh Hi quyết định, chốc nữa đi theo hai người vừa nói chuyện kia đến Cư Vân Trang xem một chút. Không chừng còn có chuyện thú vị nào đó. Dù nàng là đế cơ của Thiên Sơn nhưng nàng cũng mới là một tiểu cô nương còn ham chơi. Từ nhỏ đã được phụ mẫu cùng huynh trưởng chiều chuộng cho nên nàng mới như vậy. Huynh trưởng nàng hiện đang ở bên cạnh phụ giúp thái tử Thiên tộc cũng là đại ca ca của nàng, cho nên vị trí đế cơ này mới thuộc về nàng. Phụ thân nàng cùng Thiên Quân là huynh đệ ruột thịt, cho nên nàng mới gọi thái tử Thiên tộc là đại ca ca. Thiên Quân cùng phụ thân nàng tình huynh đệ rất tốt, khi nhị bá lên vị trí Thiên Quân liền đưa phụ thân nàng đến Thiên Sơn giúp người cai quản vùng đất giàu nguyên khí nhất này.
Vĩnh Hi đi theo hai người nam tử kia đến một sơn trang to lớn, trước cửa treo biển: "Cư Vân Trang." Nàng cũng đi vào. Vào đến bên trong thấy ở giữa là một sân thi đấu to lớn. Xung quanh đó đang có rất nhiều người tụ tập đứng xem. Trên đài thi đấu là hai nam tử đang công kích lẫn nhau. Và có một điều khiến nàng bất ngờ chính là hai nam từ đó cư nhiên dùng pháp thuật để đấu.
*Không phải nói nhân giới không tu luyện pháp lực sao?* Vĩnh Hi nhíu mày thầm nghĩ.
Nhưng pháp lực của hai người này dùng cũng thật tốt. So với mấy tiểu linh sư ở Thiên Sơn không chịu học tập cũng tốt hơn nhiều. Vĩnh Hi đứng một bên vừa cảm thán vừa xem trận tỷ thí. Khi thấy xem đã đủ không còn gì thú vị nàng liền quay người định rời đi nhưng không ngờ lại đυ.ng vào bức tượng người ở phía sau.
Đằng sau nàng là một nam tử gương mặt tuấn tú, cả người tỏa ra sự ôn nhu, cao quý. Thấy mình đυ.ng phải người ta, Vĩnh Hi liền ôm quyền nói: "Vị huynh đài này, thật xin lỗi, ta không cố ý." Sau đó lướt qua người người đó đi mất.
Còn người kia khi nhìn thấy Vĩnh Hi, trong con ngươi của hắn có tia bất ngờ khẽ nhíu mày nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu coi như chấp nhận lời xin lỗi của nàng.
Vĩnh Hi đi ra bên ngoài, lại tiếp tục vui chơi. Đến bữa tối, nàng mới tìm một khách điếm để nghỉ ngơi. Nằm trên giường lớn, Vĩnh Hi nghĩ nàng xuống núi cũng đã mấy tháng, cũng sắp đi hết Bắc Uyên này rồi. Ngày mai nàng sẽ lên đường khởi hành đến nơi khác.
Vừa nằm vừa suy nghĩ nàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đang ngủ, thì nàng nghe được tiếng ồn mở mắt tỉnh dậy thì thấy ở bên ngoài hình như có tiếng đao kiếm. Vĩnh Hi nhíu mày, mở cửa sổ nhìn ra thấy có mấy người áo đen đang đánh một nam tử nào đó. Nhìn nam tử lục y đang bị truy đánh nàng nhận ra, người này là người thắng buổi tỷ võ sáng nay nàng xem. Lại nghe được mấy nam tử áo đen nói: "Ngươi mà cũng xứng đáng vào Lộc Đà Sơn học? Để ta xem sau hôm nay người còn cách nào có thể vào đấy học!" Nói xong mấy người áo đen lại bắt đầu công kích nam nhân lục y kia.
Vĩnh Hi nhìn không nổi, liền thi triển thuật pháp bay xuống dưới giúp nam tử lục y. Thuật pháp của nàng dù đã bị phụ thân phong ấn nhưng để đối với mấy người này thì nàng vẫn là dư sức. Mấy người áo đen bị nàng đánh không kịp trở tay đều ngã quỵ xuống đất.
Nam tử lục y thấy có một vị công tử giúp mình thì cảm kích. Sau khi mấy tên áo đen kia bị hạ, hắn đến cạnh Vĩnh Hi nói: "Đa tạ vị huynh đài đã cứu giúp, ta tên Lưu Kiệt không biết vị huynh đài danh xưng thế nào?"
"Không có gì, ta tên Vĩnh Dật. Chỉ là thấy mấy người họ ỷ đông hϊếp yếu nên ta mới ra tay!" Vĩnh Hi ôm quyền nói.
Đang định đi thì một đám người áo đen nữa lại xông đến. Mấy người lần này so với vừa rồi mạnh hơn nhiều. Nam tử lục y và Vĩnh Hi thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn nhưng hướng ngược lại lại xuất hiện thêm mấy người áo đen nữa. Hai người họ bị bao vây bởi gần chục người áo đen. Vĩnh Hi nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: "Tốt cho ngươi ra oai, giờ thì rắc rối to rồi."
Mấy người áo đen kia không nể nang gì mà tấn công hai người họ. Nam tử lục y bị thương khá nặng, giờ lại thêm mấy người này đã quá sức chịu đựng của hắn. Vĩnh Hi bên này cũng không khá hơn là bao, nàng bị một chưởng đánh vào bụng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Đang lúc đánh nhau thấy trong người có chút thất thường, Vĩnh Hi thầm kêu không ổn. Muốn kéo người nam nhân lục y kia chạy trốn thì bị một đạo linh lực ngăn lại.
"Hai ngươi còn muốn chạy? Không dễ như thế!" Giọng nam tử vang lên.
Vĩnh Hi nhíu mày nhìn về phía đó, chỉ thấy một nam tử bước ra vô cảm nhìn vè phía họ. Đây hẳn là người muốn tranh cái gì đó của người tên Lưu Kiệt này. Lần này nàng gặp rắc rối lớn rồi, nếu không tìm cách thoát, sẽ mất mạng ở đây mất. Tròng mắt lưu chuyển, Vĩnh Hi cử động bàn tay bên phải của mình. Một lát sau nam tử bạch y đã biến thành một cô nương xinh đẹp tuyệt mỹ. Làn da nàng trắng nõn, mái tóc đen dài xõa đến ngang lưng. Khiến mấy người áo đen ở đây đều ngẩn người. Thấy biểu hiện của mấy người áo đen, Vĩnh Hi nhanh chóng thi triển thuật pháp, một làn khói trắng đánh úp về mấy người họ. Sau đó lợi dụng bọn họ bị bất ngờ mà kéo theo Lưu Kiệt bỏ trốn.
Mấy người áo đen kia gặp chuyện bất ngờ liền không kịp trở tay. Khi làn khói biến mất thì hai người kia đều đã không thấy bóng dáng. Nam tử mặt vô cảm nheo mắt khẽ nói: "Quay về!"
Vĩnh Hi cùng nam tử ảo lục ở một góc tối gần đó thấy đám người áo đen rời đi thờ phải một cái. May mà lúc nãy đi ngang qua đây, nàng có thấy con hẻm này. Nếu không giờ cũng không biết trốn đi đâu. Vĩnh Hi nhìn đau không kêu ra tiếng, khẽ nhìn mấy người kia. Thấy đã không thấy bóng dáng mới thở phào một cái, cả người nàng vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Nhìn nam tử lục y đã ngất đi từ lúc nào, Vĩnh Hi vì linh lực vừa rồi dùng đã cạn. Đôi mắt đen láy của nàng cũng dần dần nhắm lại.