Mạn Châu Sa - Thiên Sơn Song Hi

Chương 1: Sư phụ, con thành toàn cho người!

Núi Tuyết Sơn

Trên đỉnh núi, nữ tử kim y cùng nam tử lam y đang đứng đối diện nhau. Nữ tử nửa mặt bên trái đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc, dù bị che khuất nhưng vẻ đẹp của nàng lại không thể nào che giấu. Chiếc mặt nạ bạc trên mặt nàng còn khiến cho nàng càng thêm xinh đẹp hơn gấp vạn phần. Còn nam tử gương mặt tuấn tú, nhu hóa giống như ánh thái dương trên trời đang nhìn vào nữ tử trước mắt mình.

Sư phụ! Người có từng xem ta là đồ đệ của người không?" Giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên. Ngữ khí của nàng rất bình thản giống như chỉ đang nói chuyện phiếm.

"Tiểu Ngọc ngoan, nghe lời sư phụ, quay về đi!" Giọng nam tử vang lên, tiếng nói trầm thấp ôn nhu như nước nhưng lại khiến cho người đối diện biết hắn đang bất an.

"Sư phụ, đến giờ mà người vẫn muốn lừa ta sao?" Nữ tử lên tiếng, cong nhẹ khóe môi giống như chế giễu.

"Tiểu Ngọc, con bị thương vẫn chưa khỏe hẳn. Ta đưa con về trị thương, được không?" Nam tử ôn nhu nói, sau đó bước đến gần nữ tử.

"Sư phụ, người nghĩ thương thế của ta còn có thể trị sao? Người nghĩ ta sẽ thật sự tin tưởng người sẽ trị thương cho ta sao?" Nữ tử bình thản nói, nàng bước trên nền tuyết nhìn nam tử. Đôi mắt to tròn phản chiếu lại hình ảnh của nam tử kia, nhưng chỉ hiện lên vẻ thất vọng.

"Sư phụ, ta đã từng cảm thấy mình may mắn khi được làm đồ đệ của người. Nhưng hiện giờ ta nhận ra...hình như làm đồ đệ của người không may mắn như ta đã nghĩ." Khóe miệng nàng khẽ rỉ máu, những giọt máu nổi bật trên làn da như bạch ngọc của nàng càng khiến cho người nhìn thương cảm.

"Người lấy linh lực của ta cho nàng, ta hiện tại thân thể chỉ giống một người phàm. Chỉ cần động mạnh một chút là có thể mất mạng ngay lập tức. Có điều dù không động mạnh, cái mạng này cũng không thể giữ lại lâu, nhiều nhất là hai năm nữa. Nhưng hôm nay, ta nghĩ thông rồi, có động mạnh hay không thì ta vẫn mất mạng, chỉ có điều mất sớm hay mất muộn thôi. Có gì khác nhau đâu, đúng không?"

"Tiểu Ngọc, ta đều làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ nên có. Vì sao con còn không hài lòng?" Tiếng nam tử vang lên.

"Người thật sự xem ta là đồ đệ của người sao?" Nữ tử nhìn người nàng vẫn gọi là sư phụ, nhưng hiện tại hai chữ sư phụ này nói ra chỉ làm nàng càng đau hơn, nàng quát lớn.

"Đúng, người từng bất chấp tính mạng để cứu ta. Khi nhận ta làm đồ đệ, dù ta có làm gì sai thì cũng chưa từng một lần nói nặng lời với ta. Nhưng mà...người thật sự coi ta là đồ đệ của người hay sao?" Vĩnh Hi chua xót nói.

"Tiểu Ngọc con nên quay trở về đi!" Giọng nam tử vẫn trầm lặng như cũ, trong giọng nói đó có chút thay đổi nhưng Vĩnh Hi không hề phát hiện ra, hoặc là nàng có phát hiện ra nhưng nàng cũng không quan tâm.

Nữ tử cười nhẹ, bước chân lùi về sau một chút nàng nói: "Sư phụ, nàng ấy quay trở về rồi, người buông tha cho ta đi, có được không?"

"Tiểu Ngọc, con đừng hồ nháo." Nam tử gằn giọng khẽ lắc người đã đến trước mặt nữ tử, định ôm lấy nàng vận khí công bay đi nhưng không ngờ hắn vừa chạm vào người nàng, một luồng sáng màu lam mạnh mẽ phóng ra, đẩy hắn ra xa.

Nam tử tuấn tú như không tin vào mắt mình nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

"Sư phụ, tên Tiểu Ngọc này...đồ nhi nhận không nổi cũng không muốn nhận. Vì nàng ấy tên Tô Ngọc nên người đặt tên ta là Tiểu Ngọc. Khi người ban cho ta cái tên này, ta đã rất vui thích. Nhưng hiện tại, nghe cái tên này ta thật sự không thể vui nổi. Vì ta có dung mạo cùng nguồn linh lực với nàng có vài phần tương tự, có thể hỗ trợ nàng trở lại. Nên những năm nay người đều truyền linh lực cho ta, không phải là giúp ta tu luyện mà là giúp nàng tỉnh lại. Ta biết chuyện đó nhưng ta lại tự lừa mình dối người cho rằng người chỉ là đang muốn cứu nàng, người vẫn quan tâm đến ta, người sẽ không để cho ta bị thương tổn. Cho đến khi ta biết người muốn lấy nguyên thần của ta để tế cho nàng...thì ta mới biết, hóa ra người mà người quan tâm từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng không phải là ta." Nữ tử kim y đứng trong vòng sáng màu lam từng chữ từng chữ nói ra như muốn cứa vào tim nàng. Cũng theo từng chữ nàng nói ra, từng giọt máu từ khóe miệng nàng cũng chảy xuống nền tuyết dưới chân, giống như những đóa Mạn Châu Sa đang nở rộ.

"Vì muốn nàng tỉnh lại không phải chịu nỗi đau hủy dung, nên người nhẫn tâm lấy đi một phần da thịt trên mặt ta để nàng dùng. Còn ta lại bị hủy dung, chỉ có thể đeo chiếc mặt nạ này để che giấu phần khuôn mặt đã bị người lấy đi. Haha sư phụ, ta làm nhiều điều cho người như vậy, đến cuối cùng còn muốn gϊếŧ ta để cứu nàng. Người...cũng thật tàn nhẫn!" Nữ tử cười chua xót nói, tay nàng đưa lên tháo chiếc mặt nạ trên mặt xuống để lộ ra một đóa Mạn Châu Sa hoa đỏ rực.

"Đóa Mạn Châu Sa trên mặt ta là để che giấu đi sự xấu xí, cũng là để nhắc nhở ta, người mà ta vẫn gọi là sư phụ suốt 100 năm qua đã đối xử với ta nhẫn tâm ra sao!" Vĩnh Hi lạnh nhạt nói.

"Ta từng thích người, sư phụ!"

Lục Chính Phong nghe được lời này của nàng thì sững sờ đứng đó, hắn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.

"Nhưng...chỉ là đã từng. Tình cảm mà ta dành cho người đã bị người đích thân mài mòn đi từng chút một. Đến hiện tại, tình cảm đó đã hoàn toàn không còn một chút nào..."

"Cho nên, sư phụ, người đừng mơ tưởng ta lấy nguyên thần tế cho nàng. Nguyên thần này là của ta, thì vĩnh viễn là của ta. Ai cũng đừng hòng đoạt lấy!" Nàng ngừng cười, hai tay nàng kết ấn, một luồng sáng màu vàng từ người nàng phóng ra lóe lên thành những tia linh lực màu tím, những linh lực đó khi được phóng thích thì hướng đến phía Thiên Sơn mà đi tới.

Thân thể nàng ngã xuống nền tuyết, đôi mắt như hạt trân châu rất kiên quyết, không có nửa điểm mềm yếu. Nam tử lam y nhìn nàng như vậy muốn tiến đến đỡ nàng nhưng lại không làm thế nào để có thế đến gần nàng, chỉ có thể nói: "Tiểu Ngọc, con mau thu lại kết ấn, sư phụ đưa con quay về trị thương. Từ nay về sau, sư phụ sẽ đối tốt với con, không để con chịu ấm ức như vậy nữa, con mau thu kết ấn đi!"

"Sư phụ, đời này của ta đã theo nhầm người cũng nhìn nhầm người. Cả một đời chuyện gì ta cũng làm đúng chỉ là từ khi bái người làm sư phụ là ta đã sai triệt để rồi. Nhưng cũng may ta làm đúng chuyện này, ta cũng muốn để cho người biết, ma khí trong người nữ nhân của ngài, có thật sự là không có cách nào cứu chữa nữa không? Hay là còn có cách chữa rất đơn giản khác giống như chỉ cần nàng ta tự thu lại ma khí là được." Nữ tử nằm trên mặt tuyết cười, khóe mắt nàng rơi ra một giọt nước mắt.

"Đây là cây trâm người tặng ta lúc ta bái người làm sư phụ, ta vẫn luôn cài nó, chưa từng bỏ xuống. Bây giờ ta trả cho người, linh lực này cũng trả lại hết cho người. Vết cắt trên mặt ta, thống khổ ta phải chịu khi người lấy ta làm thuốc dẫn cho nàng ấy. Những gì ta nợ người, ta đều đã trả đủ rồi. Sư đồ ta từ nay về sau ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT!" Nàng lấy cây trâm bạc cài trên tóc xuống, mái tóc đen óng mượt không có cây trâm giữ liền tùy ý phiêu dật trong gió. Nàng chống tay đứng dậy nhìn nam tử trước mắt mình. Ánh mắt nàng không còn thất vọng cũng không còn nhu hòa chỉ còn lại lạnh lùng, đem toàn bộ linh lực màu lam cùng cây trâm kia đưa đến người của nam tử. Sau đó nàng cũng rơi xuống vực sâu dưới kia.

Nam tử vì bị nàng truyền linh lực vào người nên không kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn nàng từ từ rơi xuống vực sâu dưới kia. Khi vòng đang màu lam quanh người hắn kết thúc, cũng là lúc nàng đã khuất dạng. Tay hắn nắm chặt thành quyền, nhìn xuống cây trâm đang nằm trên nền tuyết kia. Hắn cúi người xuống nhặt lấy cây trâm kia, nắm chặt nó trong tay. Một giọt nước khẽ rơi xuống từ khuôn mặt của nam tử: "Tiểu Hi!"

Nữ tử kia phiêu dật rơi xuống, ý thức của nàng đã mất, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền. Nhưng vào thời điểm thân thể nàng sắp va chạm với mặt đất thì có một đôi tay đỡ lấy thân thể nàng, ôm trọn nàng vào trong l*иg ngực rắn chắc. Nhìn nữ tử trong lòng đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu đã nhắm nghiền, Lãnh Tử Lam khẽ nheo mắt. Ôm chặt lấy Vĩnh Hi rồi đưa nàng đi, hắn khẽ lẩm bẩm: "Đi! Ta đưa nàng về Thiên Sơn!"