Ngày kế, trời còn chưa sáng, Tô Diệp đã đi kiểm tra xung quanh bẫy rập. Lớp ngụy trang bề mặt bẫy bị thủng mấy chỗ, Tô Diệp lật lớp thảm dây leo lên thấy bốn con thỏ rơi xuống. Một con đã chết, ba con bị thương nhẹ. Tô Diệp nhốt thỏ sống vào bao tải, buộc miệng túi, chờ bán cho người ta. Tô Diệp sửa sang bẫy, cắm thêm chông nhọn, rải đất giấu mùi máu.
Tô Diệp đưa bao tải cho Diệp Mai: “Bán”
Diệp Mai mở túi, trông thấy ba con thỏ hoang. Thỏ mùa thu to béo, mỗi con nặng gần bảy, tám cân. Cái bao đang cầm này chừng hơn hai mươi cân. Đường từ thôn Phúc Gia vào thành, cước bộ nhanh tốn một canh giờ, đại bộ phận là đường rừng hiểm trở.
Tô Thế Vĩ buông bát:” Ta đi với nàng. Giờ vẫn đang khai hoang, chưa thông đường, không đánh xe bò vào thành được đâu.”
Tô Diệp, Tô Cảnh Lâm nhân buổi sáng tiết trời mát mẻ vội vàng làm việc. Thân thể Tô Diệp khôi phục tốt, hiệu suất hoàn thành nhanh. Tô Hủy dừng thêu cũng xuống làm cùng còn có ông ngoại và Diệp Đức Chính phụ đỡ.
Tô Diệp bận rộn suốt một canh giờ. Nghĩ trong nhà chỉ còn một con thỏ, nàng báo Tô Cảnh Lâm một câu, tiến sâu vào rừng. Mới vào chừng hơn 30 phút đã đi ra, tay xách hai con gà rừng và một con thỏ hoang.
Tô Quả, Tô Cảnh Phong vui mừng hớn hở, lại có thịt ăn. Tô Cảnh Phong âm thầm quyết tâm xin nhị tỷ dạy săn thú. Chờ học thành tài, muốn ăn bao nhiêu thịt thì bắt về ăn bấy nhiêu.
Tô Diệp đưa con mồi cho Tô Hủy và Tô Quả cầm về thêm cơm. Tô Hủy đành xách gà, thỏ về sơ chế, xào nấu. Khi mọi người quay lại, Tô Hủy đã dọn sẵn bữa cơm trưa. Một con gà rừng nướng, nửa con thỏ hoang, một đĩa trứng gà rừng xào hành. Ông ngoại và Diệp Đức Chính ăn cơm bên này luôn. Vất vả cả buổi sáng, bụng người nào người nấy kêu vang, ai cũng tập trung ăn uống hạ đũa nhanh hơn bay.
Ăn no uống đủ, Tô Diệp sung sức tiếp tục làm việc mong sớm sửa xong căn lều tranh. Những người khác thấy vậy cũng hừng hực đi theo. Chuẩn bị sẵn sàng nước sôi để nguội, trời nóng dập không tắt tinh thần nhiệt tình của mọi người. Mặt trời ngả dần về tây, công việc hoàn thành hơn phân nửa, Tô Diệp gia cố lại lớp ngụy trang trên bẫy thú, tranh thủ đào thêm bẫy rập khu vực rừng hướng đông. Xong xuôi đâu đấy, Tô Thế Vĩ và Tô Diệp cũng đã trở về. Bữa tối chờ sẵn có hẳn nồi to cơm gạo trắng độn lẫn gạo lứt. Tình hình chuyến vào thành này có vẻ tốt đẹp, buôn bán được giá cao.
Cuối bữa cơm, Tô Thế Vĩ ho nhẹ hai tiếng. Chờ toàn gia tập trung lắng nghe, Tô Thế Vĩ thanh thanh giọng thông báo: “Hôm nay cha nương mua hạt giống củ cải và cải thảo, sáng mai lên luống gieo hạt ươm giống cho kịp vụ. Hủy nhi và Quả nhi đẩy theo xe kéo, chất cỏ chở về nhà, phơi khô bện mành rèm. Những người khác giữ nguyên vị trí.”
Qua hai ngày, Tô gia đã phát quang, thông đường tới tận sườn núi phía bắc. Tô Diệp đào ba bẫy rập ở những địa điểm khác nhau. Thỏ hoang sập bẫy mỗi ngày nhưng bẫy rập khó giữ chân nổi gà rừng vì gà rừng biết bay. Phần thịt thỏ ăn không hết, Diệp Mai ướp muối phơi khô.
Sớm hôm nay, sườn núi phía bắc vang lên từng đợt tiếng chặt cây ầm ầm. Tô Thế Vĩ chọn cây, Tô Diệp phụ trách vung rìu ra sức chặt, mỗi cây tốn tầm 30 phút. Nàng đã chặt xong 4 cây, đang tiếp tục chặt cây thứ năm, Tô Thế Vĩ, Tô Cảnh Lâm dọn cành, đốn gỗ. Cây thứ năm đổ xuống, mồ hôi rơi đầy mặt Tô Diệp. Tô Cảnh Lâm đưa nàng bình nước:” Diệp tử, uống nước nghỉ ngơi chút đi. Hôm nay chặt 5 cây thôi. Chúng ta còn phải phân thành khúc, vận chuyển về.”
Tô Diệp nhận bình nước, tu ừng ực mấy hơi, ngồi nghỉ ngơi trên gốc cây. Tô Thế Vĩ đo đạc độ dài, đánh dấu vị trí thân gỗ thành từng phần cho Tô Diệp chặt. Tô Diệp nghỉ ngơi lại sức, tìm chỗ có ký hiệu hạ rìu phầm phập phầm phập. Chặt xong mấy đoạn gỗ thẳng làm mẫu, tốc độ phân khúc nhanh và dễ dàng hơn hẳn. Cha con Tô Thế Vĩ nhìn nàng làm việc mà tấm tắc khâm phục, tự thấy bản thân quá vô dụng. Giữa trưa, Tô Hủy sẽ bưng rổ đưa cơm tới.
Ăn xong bữa cơm trưa, Tô Thế Vĩ thấy thời gian vẫn sớm, trên núi thảm thực vật rậm rạp mát mẻ, chọn thêm hai cây để Tô Diệp đốn hạ. Chiều buông nắng dần tắt, Tô Diệp khiêng gỗ xuống chân núi. Tô Thế Vĩ về nhà đẩy xe kéo tới chất gỗ, vận chuyển qua lại vài chuyến mới xong. Cành dư thừa cứ để nguyên tại chỗ phơi khô thành củi nhóm lửa dự trữ. Mệt nhọc ba ngày, nguyên liệu dựng nhà đã đầy đủ, các thành viên Diệp gia dừng khai hoang, sang hỗ trợ Tô Gia xây nhà.
Tô Thế Vĩ dự kiến xây nhà rộng 3m, dài 11m chia thành ba gian. Ngoài cùng phía bắc là phòng bếp rộng 3m dài 3m, nhà chính dài 5m rộng 3m là nơi ăn cơm và phòng ngủ cho đàn ông, phụ nữ sinh hoạt tại gian trong cùng. Cạnh phòng bếp, Tô Thế Vĩ dựng thêm lán cao 3m dùng làm nơi đóng dụng cụ nghề mộc.
Tô Thế Vĩ và Diệp Quốc Kiện đo đạc, đóng dấu vị trị bằng cọc gỗ đâu đấy, toàn gia bắt đầu đào móng. Móng nhà sâu nửa thước. Nhà đông nhân lực, tốc độ đào cũng nhanh. Đào hố xong, Tô Diệp đóng các cọc gỗ xuống đặt, xếp thanh chắn vào các khớp nối lộ thiên thành rầm. Xong xuôi đâu đấy, Tô Thế Vĩ đổ đất trộn nước, rải đá vụn vào khe hở, Tô Diệp ôm thân gỗ to dậm mạnh cho nền nén thật vững chắc.
Đến buổi trưa, toàn bộ móng và các cọc gỗ chịu lực chính đã đóng xong. Mỗi cọc cách nhau khoảng hai mét, đỉnh cọc buộc sẵn dây chờ bện xong mành cỏ thì treo lên. Buổi chiều đặt xà ngang chính, xếp khung xương mái, buộc chặt khớp nối, trải thêm các lớp cỏ khô, kéo hai xe đất đỏ về trộn nước thành phôi, dàn một lớp lên bề mặt cỏ hai bên tường và nóc ngoài, mái nhà chính thức hoàn thành. Rèm cỏ khô bện chặt thành tấm lớn, dùng dây thừng buộc chặt vào góc tường. Tất tả tới tối mới treo xong nửa diện tích nhà, phần còn lại hôm sau Tô gia sẽ tự làm nốt. Hai nhà cùng nhau ăn cơm tối. Kho nồi to thịt thỏ, xào rau dại ăn cùng cơm. Tuy thức ăn đơn sơ nhưng ai cũng vừa lòng thỏa mãn.
Ngày kế, người họ Diệp không sang hỗ trợ nữa. Diệp Mai hướng dẫn các con buộc mành cỏ. Tô Thế Vĩ dẫn Tô Cảnh Lâm đắp bếp đất. Bếp đất không làm khó được Tô Thế Vĩ, nhoáng nửa ngày đã xong. Sau bữa trưa, trát lớp đất đỏ vuốt phẳng bề mặt, nhóm lửa, liên tục thêm cành giữ độ cháy vừa phải, chầm chậm hong khô, sáng mai có thể sử dụng.
Tô Thế Vĩ làm hai cái giường ván gỗ, phòng chính và gian trong mỗi buồng một cái. Đóng hai hàng cọc gỗ cố định 2 đầu giường, thêm một hàng ở giữa tản lực, phía trên đặt tấm ván gỗ, trải lớp cỏ khô sạch sẽ, trên cùng phủ vải cũ cũng coi như thoáng mát dễ chịu. Giường buồng trong dài ba mét rộng hai mét, giường gian chính dài hai mét tám rộng hai mét.
Tô Thế Vĩ nhìn đống vải vụn, ngẫm nghĩ bàn bạc với Diệp Mai: “Ta tranh thủ đóng cái khung cửi xe sợi quay tơ. Nàng mua chỉ gai về dệt vải bố, mua thêm sợi bông dệt vải bông cho cả nhà.”
Diệp Mai than thở: “Đồ thêu bán được giá hơn vải dệt. Thôn mình mười người phụ nữ có tám chín người biết dệt vải. Thời gian sắp tới, người muốn bán vải dệt cũng nhiều. Chạy nạn vội vàng, mấy ai bê theo khung cửi, thà rằng chàng làm sẵn mấy cái khung cửi, chắc chắn sẽ có người mua.”
Đến chạng vạng, nhà cửa đã hoàn thành chỉ còn cửa sổ chưa xong. Treo tạm tấm mành, đêm thả xuống, ngày cuộn lên. Ban đêm, Diệp Mai, Tô Hủy, Tô Diệp, Tô Quả ngủ buồng trong. Tô Thé Vĩ, Tô Cảnh Lâm, Tô Cảnh Phong ngủ ngoài buồng chính. Cả nhà ngủ trên giường nệm đơn sơ nhưng an tâm lạ kỳ, tựa như con thuyền trôi dạt lênh đênh đã tìm được bến đỗ bình yên.
Ngủ ngon một giấc, Tô Diệp dậy kiểm tra các ổ bẫy, chỉ có hai con thỏ. Phụ cận xung quanh cũng có mấy cái bẫy mới của người khác. Ăn sáng xong, Tô Diệp ngồi trên tảng đá trước nhà, ngây ngốc nhìn ngọn Tru Lâm. Suốt nửa đêm, Tô Diệp loáng thoáng nghe được tiếng sói tru từ ngọn Tru Lâm. Tuy có sông nhỏ bao quanh ngăn trở nhưng con sông này quá nhỏ, mặt sông rộng bảy, tám mét sâu từ một đến ba mét. Mùa đông tới, mực nước giảm xuống, động vật dễ dàng tràn vào thôn.
Tô Cảnh Lâm ngồi cạnh Tô Diệp: “Ngân ngơ gì đó? Mặt mũi căng thẳng vậy?”
“Trong rừng có sói, xây tường vây”