Nguyên Huyền mang theo tài liệu đến văn phòng của Định Đàm Công, cũng không buồn gõ cửa mà cứ thế ung dung tiến vào. Bây giờ hắn đang bận tối mặt với dự án dang dở của Chí Thành, cũng theo lời bà nội liên tục tạo sức ép hòng đạt được thời gian hoàn thành sớm nhất có thể. Nhược Thuỷ chưa có thay đổi lớn, mọi chuyện diễn ra như trước nay hiện trạng không phát hiện vấn đề.
Định Đàm Công đã nhắc trước với đám người trong văn phòng, nhưng hiển nhiên Nguyên Huyền vẫn không được quá chào đón.
“Cô Nguyên Huyền đến đây có chuyện gì vậy?”
“Tôi đến tìm anh họ, anh ấy hứa dẫn tôi đến hiện trường học vài chuyện thú vị. Không biết anh ấy đi đâu rồi?”
Người nhân viên kia nhìn Nguyên Huyền một lượt, trước đây cô ta còn nói chuyện đứng cao hơn Nguyên Huyền một bậc, bây giờ xem như Nguyên Huyền đã với được núi lớn mới có thể tự tác cao ý:
“Trưởng phòng đã ra ngoài từ sớm. Nếu lần sau trưởng phòng có muốn ra ngoài khảo sát thực tế thêm thì tôi sẽ báo với cô đầu tiên.”
“Không cần đâu! Tôi có chuyện muốn nhớ anh ấy giải đáp chút, bây giờ cũng không vội, tôi sẽ chờ ở đây. Cậu có thể pha cho tôi ly cà phê không?”
Người trước mặt hiện lên ý khó chịu mà lưỡng lự không đáp ngay.
“Tôi sẽ đứng yên ở đây, không di chuyển. Tôi là người ĐỊnh Giao, cũng mang họ Định, cậu nghĩ tôi sẽ làm nên chuyện gì? Hay cậu đánh giá khả năng của tôi cao quá?”
Nghe lời vậy, tên kia cuối cùng cũng phủi đít rời đi để lại Nguyên Huyền trong phòng. Chưa bao giờ chính cô lại cảm thấy bản thân thật may mắn khi không được người khác đánh giá cao như vậy.
__Trong văn phòng này chứa thứ gì mà ĐỊnh Đàm Công nhất định phải kêu người chặn cửa đề phòng?
Trong suy nghĩ của Nguyên Huyền nhanh chóng load lại cuộc nói chuyện hôm qua với Lam Thành.
“Nguyên liệu có vấn đề như vậy, chắc chắn sẽ có bản báo cáo gốc. Bản báo cáo này, hắn chưa thể huỷ đi ngay lập tức, vì sau đó có thể không may cần đến sử dụng uy hϊếp nơi kiểm định giả.”
“Những thứ như vậy sẽ không thể xuất hiện trong văn phòng công ty. Chỉ có thể ở nhà hoặc trong két bảo mật ngân hàng.”
Nguyên Huyền lắc đầu thôi suy nghĩ.
Dự tính là như vậy, nhưng trước tiên theo thái độ kia có lẽ thứ Nguyên Huyền cần tìm không cách quá xa.
Cánh cửa văn phòng nhanh chóng mở toang. Người bước vào với dáng điệu vội vã. Định Đàm Công cứ như vậy mà sải bước như bay còn chưa kịp lau mồ hôi trên trán.
Có lẽ hắn không nghĩ đến chuyện Nguyên Huyền nói xuất hiện là có thể xuất hiện ngay. Nói cần chỉ bảo liền lập tức đem hắn thành người nhà thực sự:
“Có chuyện gì vậy? Tốt nhất là chuyện quan trọng. Nếu không…”
Nguyên Huyền đặt xuống bàn tập tài liệu liên quan đến Nhược Thuỷ, toàn bộ quy trình hợp tác cũng như báo cáo tổng xuất nguyên vật liệu cùng chỉ tiêu theo tháng. Chuyện này nếu nói nhẹ nhàng chính là tìm người chia sẻ giúp đỡ, nếu nói nặng ra gần giống như một người sắp nghỉ việc bị cấp trên thúc ép giao lại toàn bộ số lượng dự án trong tay.
Định Đàm Công hiện lên ý cười trong đáy mắt nhưng vẫn giữ lại thái độ thờ ơ:
“Chuyện này là sao? Không phải nên tìm những phòng ban giúp mày giải quyết những chuyện này thoả đáng hơn tìm tao sao?”
“Em không giỏi như anh, học qua cũng rất khó hiểu. Chuyện này thực sự khiến em đau đầu. Nếu tìm bọn họ không phải khiến bọn họ cười chê sao?”
“Vậy tìm tao thì không?”
“Anh sẽ giúp em. Bà nội nói rồi, anh cũng không được khước từ.”
Định Đàm Công nhếch mép:
“Bình thường tao thấy thằng cô gia kia cũng hiểu biết nhiều. Có gì không hiểu tìm nó mới đúng, tìm tao làm gì?”
“Anh đừng so đo. Anh ấy sao bằng anh được? Anh ấy không biết về chuyện kinh doanh đâu.”
Định Đàm Công miễn cưỡng cầm lên tập tài liệu, hai mắt nhạt ý nhìn qua một phần, trong đáy mắt, thứ Nguyên Huyền có thể nhìn thấy không sai lệch là một tia phát quang sáng rực. Lợi ích trước mắt lớn như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới dâng hai tay cho kẻ khác.
Đương nhiên có những người không hiểu.
Lam Thành về đến công ty Định Giao vừa kịp giờ tan tầm. Chiếc xe của hắn quá đồ sộ khiến người ta chú ý bèn đổi sang chiếc tay ga của Nguyên Huyền thường đi.
“Sao chúng ta phải làm việc này?”
Lam Thành căng mắt ra nhìn phía trước – cái nơi mà chỉ một phút lơ là có thể mất dấu chiếc xe phía trước đang lao vun vυ't.
Nguyên Huyền ôm chặt vòng eo đầy rắn chắc của hắn. Gương mặt nhỏ áp sát bờ vai rộng lớn hít hà hương thơm của vị nâu trầm. Hai người ngồi sát cạnh nhau, thân thể nhiều phần chạm qua lớp quần áo thô ráp nhưng vẫn cảm nhận được nhịp độ điều tiết cơ bản đang thay đổi.
Lam Thành có phần lơ đễnh:
“Đừng sát gần người anh như vậy! Anh phân tâm là chúng ta đi toi nhiệm vụ hôn nay đấy.”
“Vậy thì không được phân tâm. Biết đâu hôm nay thu hoạch được nhiều, em thưởng thêm gì đó cho anh thì sao?”
Thưởng?
Hai mắt hắn như có một tầng mây hồng che đi phía trước. Cậu nói này mới chính là thứ khiến bản thân không khỏi thôi lơ đễnh.
Lam Thành cong cong khoé môi:
“Đừng nói mấy lời như vậy! Em hư quá!”
Câu chuyện còn chưa nói được mấy phần, trước mắt đã hiện lên một quán cà phê với không gian sang trọng ngay tại con hẻm nhỏ thưa người qua lại.
Nơi đây hẳn là dành cho những người muốn bàn chuyện làm ăn mới tìm đến. Cũng là nơi dành cho những kẻ lánh xa sự đời tấp nập tìm kiếm một thứ gì đó gọi là yên bình lạ thường trong bàn tay.
Lam Thành nhận ra người ngồi đối diện Định Đàm Công trong cái nhìn đầu tiên: Bạch Ưng Phúc.
Làm sao Lam Thành có thể không hiểu sự liên kết này? Định Đàm Công bắt tay với Bạch Ưng Phúc để tuồn vào dự án Diêu Hy A số lượng kính cường lực không đạt chất lượng. Kế đó cũng hợp tác với Bạch Ưng Khanh thầu một dự án có quy hoạch sánh ngang Diêu Hy A. Chỉ cần dự án với Chí Thành kia toàn vẹn thành công, cho dù số kính cường lực kia có vấn đề cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới Định Giao hắn thừa kế. Mà chịu sào nơi đầu sóng chính là Nguyên Huyền cùng toàn bộ tứ phòng.
Bạch Ưng Phúc cũng như vậy mà phá huỷ lời hứa một năm của Lam Thành với Lâm lão phu nhân thông qua người mẹ đến con trai cũng không bảo vệ được Mộ Thanh Tình.
Lâm Lam Thành cười nhạt ôm chầm Nguyên Huyền:
“Anh thực sự thấy mệt! Sao mọi chuyện nhất thiết phải đi tới bước này? Phá huỷ một thứ mà bọn họ không cần đắn đo suy nghĩ sao?”
Đến cả Lam Thành trong thời kỳ ngông cuồng đem xăng đốt Định Tự cũng phải chùn tay đợi Nguyên Huyền tới. Bọn họ thực là ngông cuồng điên rồ hơn Lam Thành rồi.
Nguyên Huyền vỗ vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng an ủi:
“Vậy nên em mới dẫn anh cùng nhau tới đây! Chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.”
“Anh luôn giúp em mà, sao lại nói thành hợp tác?”
Trong đôi mắt mèo của Nguyên Huyền, hình ảnh Lam Thành mạnh mẽ thường ngày đã thay bằng dáng vẻ yếu đuối cần bao bọc chở che. Một Lam Thành với bộ mặt rất khác. Nhưng hiện tại, thứ Nguyên Huyền muốn bảo vệ không chỉ có Lam Thành mà còn mang cả chí hướng của hắn:
“Em không nhắc đến Lâm Lam Thành, chồng của em. Em muốn hợp tác với Chủ Tịch của Nhược Thuỷ, Lâm Lam Thành.”
Hắn ngây người trong phút chốc lại phá lên cười.
Hắn lên biết phụ nữ có giác quan thứ 6 rất đáng sợ, cần phải tránh xa hết mức.
“Anh nên biết em đã biết mọi thứ về anh ngay khi ở mộ của ông nội mới đúng! Bây giờ trở thành củ hành tây bị người khác bóc tách từng lớp đúng là không dễ chịu chút nào.”
Nguyên Huyền lại bày ra dáng vẻ như hiển nhiên lên tiếng:
“Là anh che giấu không đủ tốt thôi.”
“Che giấu?”
“Vết thương ở cạnh bàn tay. Đấy là vết thương do em mà thành, đương nhiên em đã chú ý rất nhiều đến nó. Nhưng sau khi gặp mặt vị Chủ tịch kia cũng thấy vết thương dài ngắn y hệt, đến cả nông sâu cũng không khác qua camera em đã lờ mờ quan sát…”
Lam Thành nói một chuyện như điều vừa được khai phá:
“Em đã theo dõi anh sao?”
“Không tính là theo dõi. Là hộ tống chồng đi làm. Nhưng anh phóng xe rất nhanh, em cũng phải vất vả lắm mới có thể theo được đấy!”
Lam Thành cười thành tiếng, nhẹ nhàng tiến lại bên Nguyên Huyền đặt xuống đầu môi cô nụ hôn cháy bỏng. Nụ hôn mà hắn đã từng dang dở.