Vườn Cây Của Tôi Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 10:

“Tin của ai mà có thể khiến cậu cười rạng rỡ như này, là của nữ thần à?”

Trong căn phòng ngủ dán đầy poster hình các ngôi sao bóng rổ, một nam sinh có dáng người cao lớn bước đến với vẻ mặt chế nhạo, giơ tay vỗ nhẹ đứa bạn thời thơ ấu đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một cái.

“À... Chính là đàn chị khóa trên lần trước đã từng kể với cậu rồi đó, chị ấy là sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp rồi.”

Hạ Tuấn bị bạn mình làm cho hoảng sợ, nhưng cậu cũng không hề quay đầu lại, mà vẫn dồn toàn bộ sự chú ý vào màn hình máy tính, khuôn mặt bị gọng kính dày che khuất thỉnh thoảng lại để lộ một nụ cười ngây ngô.

“À, tớ nhớ hình như cậu từng nói qua rồi.”

Nam sinh cao lớn tên là Từ Hạo Viễn nhớ lại vài giây:

“Chị ấy tên là gì nhỉ, Diệp Hàm đúng không? Nghe bảo chị ấy rất xinh đẹp, cho tớ xem ảnh đi.”

“Đợi tớ trả lời tin nhắn xong đã.”

“Ok.”

Từ Hạo Viễn vòng tay qua vai đứa bạn thời thơ ấu, lại nhìn thấy đối phương gửi cho Hạ Tuấn vài tấm ảnh chụp.

Không biết là chụp ở công viên nào, chất lượng nước rất bẩn, cảnh tượng xung quanh cũng khá hoang tàn, vừa nhìn đã biết là không có ai chăm sóc.

Sau đó chính là một vài thuật ngữ mà cậu ta không hiểu, chẳng hạn như ‘xử lý nước cảnh quan’, ‘độ dinh dưỡng bên trong nước’, ‘phương pháp sinh hóa tuyển nổi không khí’* gì đó.

(Cũng được gọi là bể tuyển nổi, đây là một quá trình làm trong nước trong xử lý nước thải (nước thải y tế, công nghiệp và sinh hoạt). Bằng việc loại bỏ các vật chất lơ lửng như dầu mỡ hoặc các hạt rắn.)

... Nhàm chán.

Nữ sinh bây giờ đều thích bàn về chủ đề mang tính chuyên môn như vậy à?

Từ Hạo Viễn mất hứng đứng dậy, cậu ta kéo một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, duỗi đôi chân dài ra, ngón tay khéo léo xoay quả bóng rổ vài lần.

Cơ bắp ở cánh tay cũng vì hành động này mà căng lên, lộ ra đường cong vô cùng đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là mẫu nam sinh năng động rất được các nữ sinh yêu thích.

Hơn mười phút sau, Hạ Tuấn cuối cùng cũng rời khỏi trạng thái ‘mù quáng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì’, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Từ Hạo Viễn bèn đặt quả bóng rổ sang một bên, ngước mắt lên nhìn bạn mình:

“Nói xong rồi hả?”

“Ừm.”

Trên mặt Hạ Tuấn lộ ra vẻ ngượng ngùng đặc trưng của nam giới trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật:

“Đàn chị hỏi tớ một vài cách để xử lý nước, còn nói muốn mời tớ ăn cơm.”

“Là một cơ hội tốt đó! Vậy cậu có đồng ý không?”

“Tớ không.”

Nghe đến đó, vẻ mặt của Từ Hạo Viễn hoàn toàn là hận sắt không thành thép:

“Cậu bị ngốc hả, một cơ hội tốt như vậy ——”

Hạ Tuấn chỉnh lại mắt kính, nói với vẻ cẩn thận:

“Lúc trước có một đàn anh đẹp trai nhà giàu theo đuổi chị ấy mà còn thất bại. Tớ… tớ… thôi bỏ đi. Tớ nghĩ cũng không dám nghĩ tới.”

“Có đến mức đó không vậy? Ảnh đâu, đưa cho tớ xem đi.”

Giọng điệu của Từ Hạo Viễn có chút bất cần đời.

Cậu ta là thành viên đội bóng rổ của trường, cao 1m89, cao ráo đẹp trai, từ khi học cấp 2 đã nhận được không ít thư tình.

Lên đại học cũng đã từng hẹn hò với một vài nữ sinh, nói chung là được rất nhiều người hâm mộ.

Cậu ta thật sự muốn xem xem, nữ thần được bạn thời thơ ấu tung hô lên tận trời này có gì khác biệt so với người thường.

“Đây rồi.”

Hạ Tuấn mới vừa nhấn vào ảnh chụp ở trong album điện thoại, thì đã bị Từ Hạo Viễn tay dài chân dài giành lấy.