Thế Hôn

Chương 18.3: Thẩm Dao ta dám làm dám chịu, chúng ta hòa ly

Thẩm Dao chỉ coi là hắn không vui, miệng nhỏ hơi bĩu, thanh âm mềm mại liền kéo theo ánh mắt cũng nhuộm vài phần ấm áp,

“Hắn đi, ta mới yên tâm một chút.” Dù không phải phu thê thật sự, nàng cũng mong hắn mọi việc an lành.

Lông mi Tạ Khâm khẽ động, trong chốc lát không còn chỗ từ chối.

Thẩm Dao cũng không biết lời nói của mình mang lại cho Tạ Khâm cái dạng gì kích động, cười thi lễ với hắn, sau đó ra khỏi cửa.

Có một số việc đã tích lũy theo ngày tháng ở bên nhau, trong lặng lẽ mà thay đổi.

Tạ Khâm ra khỏi kinh trong đêm, Thẩm Dao đêm hôm thức giấc một lần, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen, cũng không biết hắn tới Thông Châu chưa, làm quan cũng không dễ dàng gì, một đạo sắc lệnh, ngựa không dừng vó, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Nghe nói Tạ Khâm đi tới vùng thiên tai, Lão thái thái lo lắng cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau liền kéo Thẩm Dao kể khổ,

“Hắn luôn có cái tính xấu này, vào sinh ra tử, quên mình không màng, ta cho là hắn cưới Nhất phòng thê tử, nên có chút nhớ thương, không ngờ vẫn là như vậy.” Nói xong đã rơi lệ.

Lần này Thẩm Dao ngược lại có thể hiểu được tâm tình của Lão thái thái, theo đó lộ ra sắc mặt nghẹn ngào, “Mẫu thân, bên cạnh ngài ấy có rất nhiều quan viên, nghe Bình Lăng nói, Bệ hạ từ nam quân điều động năm nghìn người đi theo, sẽ không có chuyện gì.”

“Không, ngươi không hiểu….” Lão thái thái trong lòng đau nhói, “Hắn nhiều năm qua, cô đơn một mình, trong lòng ta thương hắn, nếu là có một cốt nhục ruột thịt, trong lòng ta cũng dễ chịu một chút, hắn cũng sẽ có chút ràng buộc.”

Dứt lời, ngẩng đầu nắm chặt tay Thẩm Dao, lệ ứa ra nói, “Cô nương tốt, đáp ứng nương, cùng hắn sinh một đứa bé thật tốt, được không?”

Lần này đã rõ ràng mang theo ý cầu xin.

Thẩm Dao đối mặt với đôi mắt đầy tơ máu của bà, trong lòng liền bị nghẹn lại, có một chốc rất muốn nói cho bà biết sự thật, để Lão thái thái không còn đặt một số ảo tưởng không thực tế lên người nàng, thế nhưng lão nhân gia tuổi tác đã cao, sợ bà chịu không nổi đả kích, cuối cùng cứng rắn gật đầu.

Theo số ngày đi qua, lo lắng cùng tình cảm biệt ly cũng dần nhạt đi.

Thẩm Dao chìm đắm nuôi dưỡng cây giống hoa quả, nàng ghép được năm cây giống hoa quả, trong đó có cây sống được, còn hai cây héo úa, trong đó một gốc là do lớp vỏ không thể khớp nhau dẫn tới không thể sống được, Thẩm Dao tích lũy kinh nghiệm thử lại, mỗi khi có được chút tiến triển nàng liền ghi chép lại.

Thời gian cứ như vậy trôi qua được nửa tháng, thỉnh thoảng nàng sẽ tìm quản gia tiền viện hỏi một chút tình hình gần đây của Tạ Khâm, quản gia đều nói mọi chuyện đều tốt, bảo nàng đừng lo lắng, hôm nay Tết Đoan Ngọ, hoàng cung ban xuống năm hộp bánh ngọt, nhớ đến Tạ Khâm ở bên ngoài làm việc khổ sở, Hoàng hậu ban thêm cho Thẩm Dao một hộp đông châu.

*Đông châu: là ngọc trai biển đông - trân châuĐông châu hạt cực lớn, một nửa là châu vàng, một nửa là châu tím, thiên hạ hiếm có thấy được. Thẩm Dao thu hết lại.

Hoài An lũ lớn, Hoàng đế hủy bỏ yến tiệc Đoan Ngọ, ở dân gian lễ Đoan Ngọ cũng có tập tục về nhà mẹ đẻ, Thẩm gia mấy ngày trước đã đưa thϊếp mời cho Tạ gia, phái bà bà tới đón Thẩm Dao hồi phủ ở lại mấy ngày, theo lẽ thường là không nên cự tuyệt, dù sao hai nhà là quan hệ thông gia, nàng ở bên ngoài là nghĩa nữ Thẩm gia, Lão thái thái hỏi nàng có đi hay không, Thẩm Dao hoàn toàn không muốn đi, dùng lý do thay nạn dân cầu phúc, cự tuyệt lời mời của Thẩm gia.

Lão thái thái cũng nhìn ra Thẩm Dao và Thẩm gia phảng phất không thân cận, không hỏi nhiều, chỉ dặn dò nói “Lễ hiếu không thể thiếu, sắp xếp Lê ma ma đi Thẩm gia một chuyến, toàn ngươi hiếu tâm.”

Thẩm Dao đáp ứng.

Thẩm phủ bên này, Thẩm Lê Đông tức giận đến giơ chân, “Nó đây là muốn hoàn toàn rũ bỏ quan hệ!”

Gần đây địa vị của Đoạn thị ở trong nhóm các quý phụ Kinh Thành phất lên như thuyền gặp nước, trước kia bà ta còn muốn lấy lòng Giang Nam Tổng đốc phu nhân, bây giờ đối phương ngược lại muốn nịnh bợ bà ta, như vậy sau này nhi tử cũng không cần nhìn sắc mặt con dâu, Đoàn thị trong lòng ngấm ngầm thay đổi đối với cửa hôn sự này của Thẩm Dao.

Thẩm Lê Đông nhìn bà ta, thở dài, “Nói tới nói lui, nút thắt trong tâm con bé ở trên người của nàng, vẫn phải là mẫu thân như nàng tự mình ra mặt.”

Đoàn thị dựng lên sắc mặt, “Ta không đi.”

Bà ta không có cách nào ưỡn nghiêm mặt đi lấy lòng Thẩm Dao.

“Đó là thân nữ nhi của nàng, nàng đi nhìn con bé một chút thì có làm sao?”

Đoàn thị không lên tiếng, nghĩ một chút nói “Ta có biện pháp.”

Thẩm Lê Đông lại gần hỏi bà ta, “Biện pháp gì?”

Đoàn thị thần sắc hờ hững nói, “Nó không quan tâm chúng ta, chúng ta lại liếʍ láp mặt mo đi cầu nó cũng vô dụng, phải bắt đầu từ người nó quan tâm.”

Thẩm Lê Đông hoài nghi nói “Người quan tâm? Nó nhiều năm lẻ loi trơ trọi một mình, có thể quan tâm ai?”

“Nhạc Châu.” Đoàn thị giọng điệu chắc chắn “Chàng sai người đi một chuyến đến thôn trang Nhạc Châu… Nhớ rõ, nhất định phải theo ý muốn của nó, nhất quyết không được chạm vảy ngược của nó, chầm chậm mưu toan, nàng liền không thể rời xa cây đại thụ Thẩm gia này.”

Thẩm Lê Đông bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay cười một tiếng, “Tuyệt, vi phu liền đi sắp xếp.”

Thẩm Lê Đông cùng Đoàn thị nhiều năm vợ chồng hòa thuận, ngoài ra Đoàn thị dung mạo xinh đẹp tài giỏi, quan trọng hơn chính là Đoàn thị thông minh, thi thoảng trong lúc mê mang luôn có thể chỉ dẫn lối ra cho ông ta, ông ta rất tin phục vị thê tử xuất thân vọng tộc này.

Thẩm Lê Đông lòng tin tràn đầy ra cửa.

*

Hóa ra ở phía bắc Tạ phủ có một mảnh vườn, là phòng phủ nơi hạ nhân trong phủ ở. Phía tây của phòng phụ có một khu rừng rậm rạp. Hàng năm, các thôn trang gửi vật sống lên phủ để tiến cống, những con vật sống dư thừa được nuôi ở đây. Đồng thời, nơi đây cũng trồng rất nhiều cây ăn quả, bao gồm các loại như mận, đào, mơ và anh đào. Thẩm Dao thường đến đây chọn cây giống, không chỉ ghép mận với đào mà còn ghép mơ với mận, chủng loại đa dạng.

Cách lúc Tạ Khâm rời kinh đã hơn một tháng, Thẩm Dao ghép được cả một vườn ươm cây giống, sống được hơn năm mươi gốc, héo úa hơn mười gốc, Thẩm Dao lại thử nghiệm ghép bằng nhiều phương pháp khác nhau, dần dần vườn cây ăn quả giống xuất hiện một màu xanh tươi, tiếp theo nàng chỉ thi thoảng tưới phân cắt tỉa, có thể yên tâm chờ nở hoa kết quả.

Buổi trưa mặt trời nóng như lò thiêu, Thẩm Dao trốn trong nhà hưởng mát ăn trái cây, đến giờ Thân nhớ đến cây ăn quả trong viện, mang theo khăn che mặt tới cắt tỉa cành cây, loay hoay một thân mồ hôi ướt đẫm, cho đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây mới quay về phòng, đem mồ hôi trên hai gò má lau khô, hành lang bên ngoài truyền tới âm thanh hăng hái của Lê ma ma,

“Phu nhân, mau đi Diên Linh Đường, Hầu gia của chúng ta trở về rồi.”

“Thật sao?” Thẩm Dao rất cao hứng, vội vàng vào trong thay một thân y phục khô mát, vội vàng hướng Diên Linh Đường mà đi.

Vừa qua đến phòng ngoài đã chạm mặt Tạ Khâm.

Tạ Khâm một thân trực khâm cao cao đứng trong ánh chiều tà, hắn có vẻ gầy đi một chút, khuôn mặt càng phát ra tươi sáng, hốc mắt cũng càng thêm thâm thúy, Thẩm Dao dò xét hắn từ trên xuống dưới một phen, cũng không thấy bất kỳ chỗ nào bị thương, trong lòng yên tâm lại.

Tạ Khâm đã lâu không gặp nàng, khóe mi cũng nhiễm vài phần dịu dàng, nam nhân không giỏi nói chuyện không có nhiều lời thừa thãi, chỉ chỉ vào trong,

“Chúng ta đi thỉnh an mẫu thân.”

Hóa ra ngày hôm trước Tạ Khâm đã hồi kinh, Hoài An lũ lụt đại khái đã ổn định. Tạ Khâm chú trọng khai thông thủy vận, khống chế lại tình hình dịch bệnh sau vội vàng trở về Hoàng cung bẩm báo công vụ với Hoàng đế, lại xử lý xong văn thư tồn đọng ở nội các, Hoàng đế nghĩ đến việc hắn không ngại khổ cực, nên đã đuổi hắn trở về.

Hai người đầu tiên đi đến Diên Linh Đường thỉnh an mẫu thân, Lão thái thái thấy tiểu nhi tử bình an trở về, vui đến phát khóc, tay trái dắt Tạ Khâm, tay phải lôi kéo Thẩm Dao, đem tay hai người đặt cùng một chỗ.

“Lão bà tử ta hiện tại chỉ có một việc tâm sự, chờ ôm tôn nhi, cho đến khi Dao Dao mang thai, ngươi không được rời kinh.”

Nhiệt độ lòng bàn tay của Tạ Khâm xuyên qua da thịt truyền tới, Thẩm Dao mặt đỏ bừng.

Tạ Khâm thần sắc vắng lặng, không có đáp lời.

Lão thái thái không hài lòng, đẩy vai của hắn, Tạ Khâm bất đắc dĩ, đỡ trán nói “Nhi tử tuân mệnh.”

Lão thái thái giữ lại ăn cơm, ăn xong liền sớm đem người đuổi ra cửa.

“Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, ta liền không chậm trễ các ngươi.”

Lời này vừa ra, Thẩm Dao cùng Tạ Khâm đều không còn lời nào để nói.

Một đường trầm mặc trở về Cố Ngâm Đường.

Trong phòng phía đông, đèn sừng dê cung đình sáng bừng, hương khói bay bay, Tạ Khâm nhìn xem phòng sáng tỏ này, không biết từ lúc nào, căn phòng vốn thuộc về hắn này đã bị cô nương trang trí thành một diện mạo hoàn toàn khác, những đồ cổ trên giá sách trước đây không biết đã bị chuyển đi đâu, thay vào đó là những con hổ và con mèo may mắn được may thủ công, cành hoa được cắm ở khắp mọi nơi, tạo nên quang cảnh mỹ lệ.

Hai má Thẩm Dao vẫn còn đỏ bừng, nàng đứng dậy đi đến chỗ cao hơn cạnh kệ sách, châm một chén trà lạnh cho Tạ Khâm,

“Chắc ngài đã khát rồi, ta rót cho ngài một chén nước!”

Vừa đem chén trà đưa tới bên tay hắn, đã thấy hắn lơ đãng rút ra một hộp gấm đặt trên bàn.

Thần sắc Tạ Khâm như thường, thậm chí còn có chút lạnh lẽo,

“Trên đường trở về đi qua chợ Thông Châu, không ít đồng liêu tranh nhau chen lấn mua đồ trang sức cho thê nữ trong nhà, ta không thể đứng yên, nên cũng mua một món, nàng mở ra xem xem, có thích hay không?”

Trong khoảng thời gian hắn ở Hoài An kia, mỗi đêm về hành cung nghỉ ngơi, nhìn thấy y phục được gấp chỉnh tề trong hành lý, luôn nghĩ đến nàng, trên đường về đi qua Thông Châu, liền chuẩn bị cho nàng một phần lễ vật, trong lòng nghĩ, đây gọi là có qua có lại.

Thẩm Dao có chút được sủng mà kinh, “Cho ta?”

Tạ Khâm bình bình đạm đạm nhìn nàng, ừ một tiếng.

Thẩm Dao sững sờ một lúc, cố gắng tưởng tượng cảnh tượng ấy, Tạ Khâm vừa cưới vợ không lâu, những người khác đều mang lễ vật về cho người nhà, hắn nếu không mua thì có vẻ hà khắc, cũng không suy nghĩ nhiều, hướng ghế bành đối diện hắn ngồi xuống, đem hộp gấm mở ra.

Bên trong là một đôi vòng tay ngọc lục bảo, nước ngọc trong suốt, óng ánh phản quang, nhìn liền biết giá trị không nhỏ, “Cái này cũng quá quý giá rồi?”

Thẩm Dao hai tay buông xuống không dám cầm.

Tạ Khâm đoán được nàng sẽ nói như vậy, giải thích rằng, “Mấy ngày nữa là sinh thần của Hoàng hậu nương nương, trên người nàng phải có vài món trang sức tương ứng.”

Hóa ra là để chuẩn bị cho yến tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, nàng là thê tử của hắn, mọi cử động đều liên quan đến thể diện của hắn, lo lắng của Thẩm Dao được xua tan, vô cùng cao hứng nói, “Được.”

Vừa muốn đem hộp đóng lại, lại nghe được tiếng nói không mặn không nhạt của hắn, “Thử xem.”

Thẩm Dao do dự một chút, đeo hai cái vòng vào cổ tay, đeo khá khó khăn, Lê ma ma giúp nàng lấy một bình thuốc cao bôi lên bên trên, liền dễ dàng đeo vào được, nhìn ra là mua theo kích cỡ cổ tay của nàng.

Tạ Khâm liếc mắt nhìn một cái, cổ tay trắng như tuyết như có một dòng nước xanh quấn quanh, xanh biếc, rất tôn màu da của nàng.

Không có nữ hài tử nào là không thích đồ trang sức, Thẩm Dao cũng không ngoại lệ, chỉ là cái này cuối cùng cũng không phải là thứ nàng nên hưởng thụ, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Tạ gia, những thứ quý giá như thế này đều phải để lại.

Thẩm Dao trong lòng thổn thức một chút, cảm ơn Tạ Khâm, “Rất xinh đẹp.”

Trong lòng rơi vào im lặng.

Thẩm Dao giả vờ ngắm vòng tay, không biết nên nói gì, dường như nói gì cũng không thích hợp.

Tạ Khâm cũng không thể lưu lại không đi được, uống xong một chén trà liền đứng dậy nói, “Trời đã khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Dao vịn bàn đứng dậy, “Tôi tiễn ngài.”

Tạ Khâm lắc đầu, “Không cần.” Trông có vẻ quá xa lạ.

Thẩm Dao cũng không ép buộc, chờ Tạ Khâm quay người, liền tháo vòng tay ra đặt dưới đèn ngắm kỹ, phỉ thúy dưới đèn trong xanh, lấp lánh, cấu trúc rất tinh tế, gần như không có khuyết điểm. Nàng cũng từng thấy đồ trang sức của các nàng dâu trong Tạ gia, đã thấy không ít vòng tay đủ màu sắc, nhưng chưa bao giờ có cái nào có màu sắc tươi sáng và chất lượng tốt như đôi vòng tay ngọc bích này.

Đợi qua thọ yến của Hoàng hậu, liền cất đi.

Lê ma ma bên này tiễn nam chủ nhân đến ngoài cửa viện, nhìn thấy Tạ Khâm dáng người mạnh mẽ rắn rỏi không hề lưu luyến biến mất trong màn đêm, gấp đến độ phát sầu.

Phu thê hai người này chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nếu có thể hoàn thành chuyện phòng the, mọi thứ sẽ trở nên thuận lý thành chương.