Thế Hôn

Chương 13: Lễ vật của Thủ phụ rất hợp ý ta

Khí thế của Tạ Khâm quá mạnh, sân nhỏ ngay lập tức đầy ắp hơi thở của hắn.

Thẩm Dao thật sự không ngờ Tạ Khâm sẽ vội vã trở về, bộ quan phục chưa cởi, toàn thân bụi bặm, nếu không đoán sai, chắc là Lão thái thái ba lệnh năm thỉnh gấp gáp gọi về.

Thẩm Dao vừa áy náy vừa bất đắc dĩ, “Tạ Đại nhân,...”

Tạ Khâm đôi mắt đen nhánh, vẫn không thấy chút gợn sóng nào, thanh âm nhạt nhẽo, “Xin lỗi, trở về muộn.”

Thẩm Dao không biết nên tiếp lời thế nào, nói không sao, thì tỏ ra nàng thực sự đang chờ hắn, cuối cùng cọ xát nói một câu, “Ngài khách sáo rồi.”

Không biết loài chim nào đang hót.

Trong sân trở nên trống vắng khó hiểu.

Tạ Khâm im lặng một lúc, liếc mắt nhìn nan tre được nàng đặt bên trên đu dây, mở tay ra, đưa một ống trúc nhỏ tới trước nàng, ống trúc cũng không lớn, chỉ dài bằng nửa bàn tay của hắn, rộng bằng một ngón tay cái.

“Vật này có thể mang theo viên bi hoặc nan trúc, chủy thủ để bên người cũng không tiện, hãy treo ống trúc này cùng với túi thơm bên người, khi cần thiết, có thể dùng để phòng thân.”

Thẩm Dao đã sớm chú ý tới vật mà hắn nắm trong tay, sợ hắn dưới sức ép của Lão thái thái tặng quà quá quý giá, không ngờ lại là một ống trúc được chạm khắc, lo lắng trong lòng bị tò mò thay thế, Thẩm Dao nhận lấy, ống trúc được điêu khắc cực kỳ tinh xảo lưu loát, dù không phức tạp, nhưng nhìn ra được làm một cách liền mạch, là kiểu nàng thích.

“Dùng như thế nào?”

“Nó có hai lỗ ra, bên trái ra viên bi, bên phải ra thanh trúc.”

Tạ Khâm nhặt hai hòn đá đặt vào, một tay làm mẫu ấn ngón cái vào vị trí cơ quan, hòn đá liền vụt một cái bắn ra, bắn trúng miếng ngói không xa.

Tiếp đó hắn lại bẻ nan trúc của Thẩm Dao thành hai mảnh đặt vào, đẩy cơ quan sang bên phải, lần này mảnh tre gần như không tiếng động từ lỗ phóng ra, dễ dàng nhẹ nhàng làm mất đi một miếng vỏ cây của cây quế hoa phía trước.

Nếu vật này bắn vào người….Thẩm Dao không kìm được sinh ra một hơi lạnh.

Quả thật là để phòng thân, xứng đáng là ám khí do Thủ Phụ thiết kế.

Thẩm Dao kích động cấm lấy từ trên tay Tạ Khâm, lòng bàn tay lướt qua tay Tạ Khâm, rung động tê dại trong gió đêm lóe lên rồi chợt tắt, Tạ Khâm nhớ tới lời của Lão thái thái, không nhịn được nắm lấy lòng bàn tay, đưa tay để ở sau lưng nhìn nàng thưởng thức.

Thẩm Dao quả nhiên rất thích cái đồ điêu khắc nhỏ này, nàng thử treo lên eo, cùng túi thơm để ở một chỗ, vừa đẹp vừa có ý tứ lại có thể phòng thân, mắt hạnh sáng long lanh, “Tạ ơn ngài, lễ vật này tôi rất thích.”

Tạ Khâm có chút áy náy, nói thật, “Là mẫu thân căn dặn.” Hắn vẫn chưa thể thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của Thẩm Dao.

Thẩm Dao nở nụ cười, “Tôi hiểu, sẽ không hiểu lầm ngài.”

Cổ họng Tạ Khâm nghẹn lại, ngược lại không biết nên nói gì.

Hai người đều im lặng, dù Tạ Khâm cố ý thu liễm lại, nhưng sự tồn tại của hắn vẫn làm người bên cạnh ràng buộc.

Thẩm Dao giả vờ chơi đùa ống trúc nhỏ, ánh mắt lướt khắp nơi, thần kinh nhảy lên, cố gắng tìm kiếm chủ đề.

Dường như chưa bao giờ có khoảnh khắc nhàn nhã như thế này…nên nói gì đây.

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc.

Ngay lúc Tạ Khâm suy nghĩ mình có nên rời đi hay không, Thẩm Dao quay người đem nan trúc bên trên khung đu dây mang đến cho hắn xem,

“Tạ Đại nhân am hiểu khắc trúc à? Tôi không giỏi lắm, nhưng lại thích bện đồ chơi nhỏ.”

Đây là một cái đèn l*иg nhỏ chưa hoàn thành, còn thiếu vài miếng tre mây, gấp vào là một cái đèn l*иg tre nhỏ xinh, phải nói là nàng rất khéo tay.

Tre mây miếng nào cũng rất sắc, Tạ Khâm nhìn thấy thì mày nhăn lại,

“Không sợ tổn thương tay?”

Thẩm Dao lắc lắc đầu, rất nhanh liền chèn miếng tre mây vào trong đèn l*иg, gấp đi phần dư thừa, Tạ Khâm nhìn bộ dáng lưu loát dứt khoát của nàng, lòng có chút treo lơ lửng, miếng tre gai một khi chọc vào thịt sẽ cực kỳ đau, chỉ hắn lo lắng thì lo lắng, mặt lại không thay đổi chút nào.

Thẩm Dao sau khi làm xong, đưa lên cho hắn nhìn, Tạ Khâm không hứng thú với những thú này, chỉ hỏi, “Khi còn bé, lúc rảnh rỗi nàng sẽ làm những cái này?”

“Đúng vậy, phía sau thôn trang của tôi có một mảnh rừng trúc, ngày xuân đi bẻ măng bán trên trấn, ngày hè làm vài cái giỏ, ghế trúc đi bán… Người khác vào ngày Tết Nguyên Tiêu bán đèn l*иg lụa, ta lại bán đèn l*иg tre, tôi dựa vào những cái này tích góp được ít bạc…”

Thẩm Dao líu lo không ngừng kể chuyện thuở bé của mình, nói xong thấy Tạ Khâm đôi mắt như vực sâu đen tối không thể chịu nổi, cả người như ngâm trong băng tuyết, Thẩm Dao rùng mình, tự trách mình nhiều chuyện, cẩn thận gọi hắn.

“Tạ đại nhân?”

Đang êm đẹp, tại sao phải nói những điều này với hắn.

Tạ Khâm từ từ hồi thần, nhìn vào đôi mắt trong veo sáng như tuyết của nàng, cả người lạnh lẽo dần tan biến, tiếp lấy chủ đề,

“Lúc tôi còn bé thường hay ở trong rừng tre đọc sách, ngồi một lần là cả ngày.”

Thẩm Dao nghĩ mình đã làm gì đó khiến hắn khó chịu, thấy hắn bình thường, thở phào một hơi, cười khô khan, nói: “Tôi không có sự kiên định như ngài, đọc không được vài trang sách liền đi đuổi thỏ bắt chim.”

Tạ Khâm nghe xong, dường như nhìn thấy một tiểu cô nương tinh nghịch hoạt bát chạy qua lại trong rừng, khóe miệng hơi cong lên, đáy mắt phảng phất như có vệt sáng xanh biếc lướt qua.

Thẩm Dao ngây ngốc nhìn, người này cũng biết cười, thật là lạ.

Không đúng, hắn đang cười nhạo nàng tinh nghịch.

Thẩm Dao phồng má lên, bộ dáng nghiêm chỉnh không nói gì.

Tạ Khâm nhìn thấy gò má nàng căng phồng, ý cười càng rõ ràng.

Cô nương này so với bộ dáng bên ngoài của mình lại hoạt bát hơn.

Nói chuyện về những điều thú vị khi còn bé, khoảng cách gần lại thêm một chút.

Thẩm Dao đưa mắt nhìn Tạ Khâm rời đi, trong lòng nghĩ, người này có vẻ không khó chịu như truyền thuyết.

Hững hờ bước đi về phòng, trước khi ngủ nàng bôi một lớp dầu lên ống trúc, để trên tay trơn tru hơn nhiều, nàng tựa vào giường La Hán dưới ánh đèn xem mãi, càng xem càng thích, Tạ Thủ phụ chính là Tạ Thủ phụ, tặng một món quà sinh nhật hữu ích và tinh xảo.

Bích Vân thấy nàng yêu thích không nỡ buông tay, trêu chọc nàng nói, “Cô nương, người trước kia không phải hay nói ‘đến mà không đi là bất lễ’ hay sao, người thích như thế, sau này cũng phải tặng một món đồ tốt cho Hầu gia nha.”

Thẩm Dao để ống tre vào bên trong túi thơm, “Ta có gì để đem ra tặng đây?”

Nàng nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra nên đáp lễ Tạ Khâm thứ gì, trước tiên tạm bỏ qua.

Thẩm Dao không nhận ra thâm ý của Bích Vân, không phải là ngu ngốc, thực ra là không nghĩ đến chỗ đó.

Trong ý thức của nàng, nàng và Tạ Khâm ngày đêm khác biệt, phu nhân của Tạ Khâm phải là quý nữ vọng tộc, còn nàng thì thích hợp tìm một người trung thực, tâm ý hợp nhau, Thẩm Dao trước kia cũng từng mong đợi hình dáng của trượng phu, tương tự như đại nhi tử của Lưu thẩm cách vách, chất phác trung thực, chỉ vào đông không dám sang tây, ở ngoài kiếm được một góc bạc đều nhét vào tay tức phụ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm gia sai người mang đến một phần hậu lễ, hóa ra là Đoạn thị không nhớ sinh nhật của Thẩm Dao, vẫn là trong đêm Hạ ma ma nói mới có ấn tượng, tùy tiện liền nói với Thẩm Lê Đông một tiếng, Thẩm Lê Đông ngàn dặm vạn dặm nhắc nhở yêu cầu bà ta nhất định phải chuẩn bị quà mừng mang đến Tạ gia.

Thẩm Dao nhìn thấy trên bàn la liệt những hộp gấm và hộp đựng thức ăn, suýt nữa bị tức đến bật cười, tiền phân cho nàng ở thôn trang trong mười năm cũng không bằng một chiếc trâm cài tóc ngày hôm nay, Thẩm Dao làm sao có thể nhận được, nhận lấy mấy hộp bánh ngọt, sai người trả lại Thẩm gia.

*

Thẩm Dao không có thai trong tháng đầu tiên, Lão thái thái trong lòng âm thầm lo lắng, Nhị phu nhân khuyên bà nói,

“Nếu người ép quá gấp, Lục đệ muội lại càng lo lắng, lo lắng thì càng khó có thai.”

lão thái thái thở dài, “Là ta vội vàng quá.”

Dù vậy, những thứ thuốc bổ vẫn chảy như nước vào Cố Ngâm Đường, những người khác trong Tạ phủ nhìn vào đều có chút ghen ghét.

Sau bữa trưa, Nhị phu nhân ở phòng nghị sự lo liệu việc nhà, một số tức phụ trẻ tuổi trong nhà tụ tập ở phía đông sương phòng quan sát học hỏi, rảnh rỗi thì nói chuyện phiếm.

Ngũ nãi nãi Thôi thị nói, “Nghĩ lại lúc chúng ta vào cửa ai cũng không thoát khỏi việc đứng ở Diên Linh Đường để xây dựng phép tắc, riêng nàng ta gả tới đây được nuôi như con gái.” Ngũ gia Tạ Văn Khải cùng Thôi thị thành hôn vào năm ngoái, Thôi thị cũng coi như là tân nương tử, Thẩm Dao gả tới đây đã đoạt đi danh tiếng của nàng ấy, nàng ấy đã sớm nhìn không vừa mắt Thẩm Dao.

Tứ nãi nãi Hứa thị chua xót nói, “Ai bảo người ta gả cho Thủ phụ chứ, Lão tổ tông vốn đã coi Lục thúc là đoạn ruột trong người, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên sẽ đối xử tốt với Lục thẩm.”

Thôi thị càng tức không chịu được, quăng hạt dưa trong tay ra, “Cùng lắm chỉ là lớn lên tại nông thôn, lại cấp cho nàng ta thể diện lớn bằng trời.”

Tam nãi nãi Liễu thị được bà bà đích thân dạy dỗ, mọi việc nhìn nhiều, làm nhiều, không nói nhiều, Tạ Khâm chính là Thủ phụ đương triều, Thẩm Dao là phu nhân của Thủ phụ, nàng không ngốc đến mức nói chuyện phiếm sau lưng Thẩm Dao.

Nhị nãi nãi Chu thị giúp bà bà một lúc, dẫn nha hoàn vào cấp cho mọi người hộp hoa quả, tiện thể xen vào một câu,

“Ngũ đệ muội hãy nói năng cẩn trọng, cái gì nông thôn không nông thôn, vào cửa Tạ gia thì đều là người Tạ gia.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị tâm cao khí ngạo, nhặt một khối mứt nhét vào miệng cười khẩy nói, “Nhị tẩu thật biết cách làm người, khiến chúng tôi thật không có đứng, trên thì dỗ Lão thái quân vui vẻ, dưới thì các chị em dâu không ai nói xấu gì về người, nhị tẩu mau đến dạy bảo chúng tôi, cho chúng tôi học theo người, mỗi tháng được phân thêm hai lượng tiền túi.”

Thôi gia giàu có, Thôi thị mang theo nhiều của cải, tự nhiên sẽ không quan tâm đến hai lượng bạc, chỉ là cùng là tôn nhi tức phụ, không sợ ít mà chỉ sợ không công bằng, Lão thái thái nghĩ rằng Chu thị vất vả, cho nàng thêm hai lượng tiền túi, không biết rằng trong bếp có nhiều lợi ích, Chu thị lấy hết lợi ích ở trước mắt và sau lưng, mọi người làm sao có thể hài lòng.

Chu thị không có nửa phần tức giận, giả vờ không nghe ra ý chua chát của nàng,

“Đệ muội tốt, đừng cười nhạo ta, tẩu tẩu ta cả ngày bận rộn, tóc đã sớm bạc trắng rồi, đâu có so được với Ngũ đệ muội tốt số, nhà mẹ đẻ giàu có, trượng phu yêu thương, ngày ngày sung sướиɠ như tiên.”

Thôi thị nghe được lời này, làm sao có thể bám lấy không buông, tức giận hừ hừ vài tiếng không cãi lại nữa.

Nhị phu nhân nghe rõ đối thoại ở sương phòng, những việc sổ sách không quan trọng để lại cho Chu thị, tự mình đi đến Diên Linh Đường của Lão thái thái.

Lão thái thái hàng ngày có thói quen ngủ trưa, muộn nhất là giờ Mùi đã tỉnh dậy, Nhị phu nhân tính toán thời điểm đến hầu hạ bà rời giường.

Lão thái thái có ba người con dâu, Đại phu nhân khi trẻ khí thế lớn, không hòa thuận với bà bà cho lắm, cho đến khi già đi mối quan hệ mới tốt hơn, Nhị phu nhân lại khác, từ khi vào cửa đã ân cần chu đáo, bà bà nàng dâu luôn rất hòa thuận, Tam phu nhân khéo léo trong mọi chuyện, không làm khó ai.

Nhị phu nhân tự tay rót một chén trà cho bà cụ súc miệng, “Tổ yến nhân sâm mà người căn dặn, con dâu đã sai người đưa đến Lục phòng.”

Nhắc đến Lục phòng, Lão thái thái chau ấn đường, “Khâm Nhi cũng không thể luôn luôn thấy đầu không thấy đuôi được.” Dường như nghĩ tới cái gì, hỏi “Lúc ngươi đi vào, Lục tức phụ đang làm gì?”

Nhị phu nhân cười mỉm, giúp lão nhân gia lau khóe miệng, không để lộ dấu vết nói, “Có thể làm gì được, tiểu cô nương, không phải là trồng hoa ngắm cỏ, thì là đu đưa trên đu dây, tuổi còn nhỏ, đâu biết cách thu hút trượng phu.”

Lão thái thái nghe được câu cuối, đồng tử co rút lại.

Im lặng một lát, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Ngươi quản lý việc bếp núc trong phủ, có thấy Lục phòng tìm ngươi yêu cầu gì không?”

Nhị phu nhân tự nhiên hiểu được ý Lão thái thái, nắm khăn tay trả lời,

“Lục đệ muội có lẽ thông cảm cho con, chưa hề đề cập bất kỳ yêu cầu gì, dù là trong bếp hay phòng may vá, chưa bước vào một bước.”

Ngụ ý, Thẩm Dao chưa bao giờ chuẩn bị bữa ăn cho Tạ Khâm, càng chưa từng vì Tạ Khâm nâng khăn sửa túi.

Theo lẽ thường, trong phủ có phòng may vá, không cần đến các chủ tử tự làm, chỉ là quần áo trong người của các gia đều do thê tử may cho, dù không tự tay làm thì ít nhất cũng phải đến phòng may vá chỉ dạy vài câu, Thẩm Dao gả qua đây hơn một tháng, gần như không quan tâm đến việc của Tạ Khâm.

Tạ Khâm có về nhà hay không, nàng chẳng hề lo lắng, ban đầu còn có thể nói là khoan dung hiền hậu, dần dần thì không giống như đồn đại nữa.

Lão thái thái sắc mặt đã âm u xuống.

Bà bà đối tốt với nàng dâu là điều kiện tiền đề, nàng dâu này nhất định phải quan tâm phụng dưỡng con của bà, nếu không thì chính là được sủng mà kiêu.

Tạ Khâm hoàn thành nhiệm vụ ngày sinh nhật, mấy ngày sau không có về hậu viện, Thẩm Dao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền suy nghĩ phải làm gì đó để kiếm sống, sớm ngày tích đủ tiền mua nhà, một tòa nhà ở thành Nhạc Châu ít nhất cũng phải trên ngàn lượng, còn ở trấn thì rẻ hơn một chút, trên dưới năm trăm lượng.

Nàng chỉ có hai trăm lượng tiền riêng, còn kém xa lắm.

Phải bớt chút thời gian đi chợ một chuyến, xem có gì để buôn bán không.

Ngày Mười tháng Tư này, Thẩm Dao đến Diên Linh Đường thỉnh an sớm, có ý định xin phép Lão thái thái xuất phủ một chuyến, đi vào phòng phía đông, hiếm khi thấy trên mặt bà bà không có nụ cười.

—------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lão thái thái: Ta là trợ thủ số một.

Tạ Thủ phụ: Một ngày nào đó, ta sẽ trở thành một kẻ si tình vì Dao Dao.