Thẩm Dao nghe xong đầu phát đau.
Nàng coi đây là một hôn sự giả, thực ra từ khi vào cửa, mọi thứ đều khác.
May mắn Tạ Khâm chuẩn bị đồ cưới cho nàng, sau này sẽ của đồ của Tạ Khâm để đáp lại nhân tình, tóm lại lúc đến nàng chỉ có hai bàn tay trắng, thì lúc rời đi cũng không lấy một xu.
Nhưng để giải quyết vấn đề này một cách rõ ràng với Tạ Khâm, thì mọi việc vẫn phải nhớ thật rõ ràng.
“Lê ma ma, bất kể ai đưa đồ đến Cố Ngâm Đường, bà nhất định phải ghi lại rõ ràng, không được để sót một món.”
Lê ma ma thấy Thẩm Dao có vẻ nghiêm túc đến dị thường, “Bất kể là cái gì đều phải ghi lại sao?”
“Phải.”
Lê ma ma gật đầu, dường như tớ ra gì đó lại nói, “Lão thái thái hôm nay thưởng cho ngài một hộp gấm lão nô còn chưa có chạm vào.”
Thẩm Dao nhớ lại hôm nay ánh mắt của nhóm tức phụ toát lên vẻ cực kỳ hâm mộ thậm chí còn có ganh ghét, thở dài một tiếng, “Đồ của lão thái thái quá quý trọng, bà giúp ta mang đến thư phòng, giao cho Hầu gia thay ta cất đi.”
Lê ma ma mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn làm theo.
Không lâu sau, Thẩm Dao mệt mỏi, ngáp dài lên giường, một mặt mơ màng chìm vào giấc ngủ, một mặt lo lắng Thái tử lại sai người theo dõi, ngủ không yên ổn, cũng không biết trôi qua bao lâu, mơ hồ nghe được tiếng nước, nàng hoang mang mở mắt ra, đèn vẫn sáng, đêm đã khuya, chắc là Tạ Khâm đã quay về.
Vừa chống nửa người dậy, Tạ Khâm đã từ sau bình phong đi ra.
Nàng còn buồn ngủ, búi tóc hơi loạn, lọn tóc mái dừng ở hai bên gò má, ngực khuynh đảo căng tròn. Tạ Khâm liếc nhanh qua nàng, sau đó dời tầm mắt, nghiêng người đi qua bàn rót trà.
Tạ Khâm chưa về, Thẩm Dao không dám cởϊ qυầи áo, người vẫn chỉnh chỉnh tề tề,
“Tạ Đại nhân, tối nay làm sao bây giờ?”
Tạ Khâm dáng người mạnh mẽ rắn rỏi ngừng lại trong chốc lát, phi lễ chớ nhìn, hắn đứng nghiêng người, trả lời nàng,
“Nàng ngủ trước đi, không cần quan tâm.”
Thẩm Dao hiểu ra, bình thường vợ chồng cũng không cần đêm đêm ân ái, Thái tử muốn theo dõi thì hắn cứ theo dõi.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách, rơi rớt trên song cửa sổ, rất nhanh gió lạnh từ khe cửa thổi vào, lạnh run run.
Tạ Khâm nghe thấy mái nhà có tiếng động, thổi tắt nến, đứng dậy đi về phía giường.
Đêm qua cặp nến đỏ đã cháy hết, trong phòng trở nên tối tăm.
Thẩm Dao sớm đã chuyển vào bên trong, Tạ Khâm như đêm qua cạnh nàng phía bên ngoài.
Bên ngoài tiếng mưa ngày càng dày đặc, hai người nằm song song, ở giữa cách nhau hơn nửa giường.
Tạ Khâm yên lặng kiểm tra đối chiếu sổ sách trên tay.
Thẩm Dao cũng không buồn ngủ, liền nghĩ đến chuyện ngày mai về lại mặt.
“Tạ Đại nhân, ngày mai lại mặt, một mình tôi về là được.” Nàng không muốn Thẩm Lê Đông làm phiền Tạ Khâm.
Tạ Khâm hơi ngạc nhiên, “Vì sao?”
Thẩm Dao nhìn bức màn thêu uyên ương trên đỉnh đầu, giọng phẫn nộ, “Ngài đi không phải là cho Thẩm gia mặt mũi sao? Trong lòng tôi khó chịu.”
Khó chịu là thứ yếu, nàng và Tạ Khâm cuối cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thật không nỡ làm phiền hắn quá nhiều, còn về việc phu quân không về lại mặt gây ra những lời đồn đại, nàng cũng chẳng để ý.
Thẩm Dao nói đến nước này, Tạ Khâm không phản bác được, việc triều đình chồng chất như núi, hắn cũng không muốn tốn thời gian ở Thẩm gia, trầm mặc một lúc, hắn đáp dứt khoát, “Được.”
Ban đầu đối với Thẩm Dao luôn mang lòng biết ơn và khoan dung, dù nàng ở đây thế nào cũng đều chấp nhận được, nhưng chỉ sau hai ngày ở chung, hắn phát hiện nữ nhân này cao thượng hào phóng, làm việc rất có phép tắc và giới hạn.
Thẩm Dao có được đáp án khẳng định chắc chắn, trong lòng an tâm.
Nếu Tạ Khâm thật sự là trượng phu của nàng, nàng tự nhiên cần hắn đi theo, nhưng hắn không phải, thì càng không thể làm phiền người ta.
Bên cạnh là một nam nhân xa lạ, Thẩm Dao ngủ không sâu lắm, nửa đêm tỉnh dậy một lần, phát hiện Tạ Khâm biến mất không dấu vết, lén lút kéo rèn ra nhìn về phía cửa ngăn, dựa vào ánh sáng bên ngoài nhìn thấy dáng người cao lớn của hắn nằm trên giường nhỏ, giường nhỏ không đủ dài, hai chân hắn duỗi ra bên ghế cao, ngực chỉ đắp một tấm chăn mỏng.
Quân tử đoan chính, tự kiềm chế như ngọc.
Hôm sau phu thê hai người thức sớm, cáo biệt lão thái thái cùng nhau ra cửa, chỉ là khi rời khỏi ung phường, một người đi về phía quan sự khu, một người thì một mình ngồi trên xe ngựa đi đến Thẩm gia, quả nhiên Thẩm Lê Đông dẫn theo cả nhà con cháu cùng con rể đứng đón Tạ Khâm ở cửa trước, lại thấy Thẩm Dao chỉ trở về một mình, rất thất vọng.
Thẩm Dao mặc kệ đám người trước cửa, đi đến viện của lão thái thái thỉnh an, vội vàng dùng bữa rồi trở lại Tạ gia.
Việc Tạ Khâm không trở về cùng lúc với Thẩm Dao, cuối cùng truyền đến tai Tạ lão thái thái, làm lão nhân gia người tức giận không nhẹ.
Đám tức phụ trong phủ nghĩ thầm, Thẩm gia cũng không thật sự là nhà mẹ đẻ của Thẩm Dao, Tạ Khâm không coi trọng cũng không có gì lạ, không biết lão thái thái tức giận cái gì.
Đến lúc ăn tối, trong triều truyền đến tin tức, nói là biên cương có việc gấp, Tạ Khâm không thể hồi phủ.
Lão thái quân tìm cho mình cái cớ để xuống sân, “Ta đã nói mà, nhất định là có việc gấp, nếu không sao hắn có thể lãnh đạm với Dao Dao chứ.”
Lại sai người tặng một số trang sức cho Thẩm Dao, để thể hiện an ủi.
Mười năm gần đây, một tháng thì có hơn nửa tháng Tạ Khâm không ở trong phủ, bây lại bận rộn, đêm nào cũng phải về Cố Ngâm Đường một chuyến, để cho Thái tử biết, hắn cùng Thẩm Dao rất là ân ái.
Trong thời gian này, Thái tử vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẫu nhiên sai người đến nhìn chằm chằm, không phải là trước nửa đêm thì cũng là nửa đêm về sáng.
Điều này rất làm khổ Thẩm Dao, Thẩm Dao ngủ không yên ổn, những ngày này luôn là lúc tỉnh lúc mê, sợ rằng mình mạo phạm Tạ Khâm. Tạ Khâm cũng không quen lúc ngủ có nữ nhân bên cạnh.
Cho đến một ngày Thẩm Dao tỉnh dậy, phát hiện mình ngủ ở vị trí của Tạ Khâm, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lén lút vén rèm giường lên, bên ngoài rèm châu được một chiếc đèn soi sáng, dưới ánh đèn nam nhân tuấn mỹ như xưa, tay cầm sách xem đến say sưa.
Cho nên là nàng đã ép Tạ Khâm xuống giường?
Một đêm này qua đi, Tạ Khâm chuyển về thư phòng, Thẩm Dao như thoát khỏi gánh nặng. Còn Lê ma ma thỉnh thoảng lại cho nàng một ánh nhìn u ám, Thẩm Dao giả vờ không nhìn thấy, chuyện của nàng với Tạ Khâm sớm muộn gì cũng không thể giấu được Lê ma ma, còn về Lê ma ma là nghiêng về phía Lão thái thái, hay là nghe theo Tạ Khâm sai bảo, đây là chuyện của Tạ Khâm, Thẩm Dao tin tưởng Tạ Khâm có thể xử lý tốt.
Quả nhiên qua hai ngày, Lê ma ma thần sắc như thường, cũng không để lộ ra chút gì cả.
Tạ Khâm trước hết xóa tan nghi ngờ của Thái tử, sau lại lặng lẽ hợp tác với Tam hoàng tử đem cho nhạc phụ của Thái tử Lữ thượng thư một cọc bản án, Thái tử bên trái bên phải đều không xoay xở được, làm gì còn nhớ đến Thẩm Dao.
Về sau Tạ Khâm hoặc là nghỉ ở trong triều, hoặc là nghỉ ở thư phòng, chỗ của hắn Thẩm Dao tùy thời đều có thể đến, nhưng viện của Thẩm Dao, không có lý do đặc biệt hắn sẽ không bước vào, nàng là nữ nhân trong sạch, hắn phải hiểu được để tránh hiềm nghi.
Cố Ngâm Đường được Tạ Khâm quản lý y như cái thùng sắt, bên ngoài hoàn toàn không biết gì về tình trạng của phu thê hai người.
Thời gian yên ắng trôi qua một tháng, Thẩm Dao thỉnh thoảng đến nơi ở của Lão thái thái ngồi một chút, phần lớn thời gian cùng Bích Vân ở sân sau chơi đùa với hoa cỏ, chủ tớ hai người cùng nhau làm một cái xích đu, dần dần cũng quen với cuộc sống ở Tạ gia. Tạ Khâm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai người hầu như không có cơ hội gặp mặt.
Đầu tháng tư Thẩm Dao đến nguyệt sự, lão thái thái trong lòng hơi thất vọng, không cho nàng di chuyển, bắt nàng ở lại Cố Ngâm Đường nghỉ ngơi.
Nguyệt sự vừa kết thúc là đến mùng sáu tháng tư, liên tiếp mưa mấy ngày, mùng sáu cuối cùng trời cũng quang đãng, Lê ma ma ở sân trong chỉ huy mấy tiểu nha đầu phơi đệm chăn.
Nghe được tiếng chuông rung ở chính viện, vội vàng từ đường hông bước vào phòng, giúp đỡ Bích Vân hầu hạ Thẩm Dao rửa mặt, tiện thể bẩm một câu,
“Lão thái thái mới sai người đến, mời ngài đi nhà trên.”
Hôm nay Thẩm Dao vốn muốn đến thỉnh an người, “Có chuyện gì sao?”
Lê ma ma cười thần bí, “Lão nô không biết.”
Thẩm Dao không để ý, chờ rửa mặt xong trở lại đông phòng, đã thấy Bích Vân nâng một bát mì gà, hăng hái giục nàng ăn, “Cô nương nếm thử xem, đây là do nô tỳ tự mình vào bếp chuẩn bị.”
Thẩm Dao mặt tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng ngồi xuống, nhận lấy đũa bạc Bích Vân đưa tới, “Đến Tạ gia lâu như vậy, hôm nay sao lại chịu xuống bếp nấu cho ta ăn?”
Không có người ngoài bên cạnh, chủ tớ hai người có nhiều kiêng kỵ, Bích Vân ngồi đối diện chống cằm nhìn nàng cười,
“Cô nương tốt của ta, hôm nay là ngày gì, người quên rồi sao?”
Thẩm Dao ngẩn ra một chút, cuối cùng mới nhớ ra, mỗi khi đến ngày này, Thẩm Dao luôn có chút u sầu trong lòng, là đứa trẻ bị phụ mẫu bỏ rơi, không có can đảm tự mình ăn mừng sinh nhật.
“Cám ơn ngươi Bích Vân.”
Thẩm Dao ăn từng miếng từng miếng mì trường thọ, ăn rất ngon.
Bích Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, gió ấm hiu hiu, hoa rơi róc rách, ngoài tường hàng trúc đứng im xanh mát như giọt sương, Bích Vân có chút buồn bã,
“Đã một tháng không gặp cô gia, cũng không biết hôm nay cô gia có cùng ngài mừng sinh thần hay không.”
Bích Vân nhìn ra được, Tạ Khâm là người rất có thủ đoạn, có thể bảo vệ được thê tử, Thẩm Dao lại là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu phu thê hai người sống tốt với nhau, chưa chắc không thể thành một đôi bích nhân.
Thẩm Dao nghe vậy nước canh sặc ở trong họng, liếc nhìn Bích Vân trách,
“Đừng nói bừa.”
“Tạ đại nhân bận trăm công nghìn việc, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này làm phiền ngài ấy.”
Nàng còn không biết Tạ Khâm sinh vào năm nào tháng nào, Tạ Khâm càng bận rộn, làm sao nhớ được sinh nhật của nàng, cho dù biết thì sao, họ chỉ là một đôi phu thê giả.
Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng ăn mừng sinh nhật, ở Thẩm gia bảy năm, chưa bao giờ có ai nói cho nàng biết nàng sinh vào ngày nào, mọi người đều ăn ý không nói đến ngày đó, ngày rời kinh đó, nàng nén nước mắt hỏi Thẩm Lê Đông, mới biết là mồng sáu tháng tư, bấy nhiêu năm chỉ có Bích Vân lần nào vào ngày này đều làm cho nàng một bát mì trường thọ.
Vậy là đủ rồi.