Đèn đuốc dường như bật ra trong màn đêm, uyển chuyển động lòng người.
Thẩm Dao dẫn Bích Vân không nhanh không chậm đi về phía biệt thự, dọc đường nàng vẫn đang tính toán những công việc còn dang dở kia,
“Trên đường về mua hai cuộn vải đay, làm cho Lưu Nhị ca ba bộ y phục mùa thu, hai bộ y phục mùa đông, ngươi có nhớ số đo vóc dáng của Lưu Nhị ca không?”
Bích Vân vừa mới được nội thị nhét không ít điểm tâm trái cây, lúc này tràn đầy năng lượng, “Nhớ ạ.”
Thẩm Dao căn dặn xong việc này, chợt thấy trong lòng trống rỗng, hình như trừ Lưu Nhị ca, không còn ai hay việc gì có thể lo nghĩ, về phần Thẩm gia kia……, bỏ đi, lần đi này núi cao sông dài, không gặp cũng được.
Thường nói phụ mẫu làm gốc, đời này nàng không có nguồn gốc, cũng được tự tại, chẳng hạn như kế hoạch muốn rời Kinh lúc này, dường như cũng không có gì đáng để mong nhớ.
“Lão thái thái đối xử tốt với ta, trước khi đi làm cho bà một chiếc băng trán……” Lời đến khóe miệng lại lắc đầu, “Bỏ đi bỏ đi, muốn đi thì phải đi dứt khoát chút, hà cớ lưu lại chút đồ khiến người ta nhìn vào mà nhớ.”
Về phần Tạ Khâm, nàng càng không cần đưa tặng gì cả, nếu để cho người mới nhìn thấy khó tránh khỏi gây thêm phiền phức cho hắn, chắc hắn cũng không để ý.
Ân tình của hắn đời này không cách nào báo đáp, về sau có nơi dừng chân rồi, lập một ngôi miếu cho hắn, ngày ngày thắp hương cầu phúc, mong hắn sống lâu trăm tuổi.
Trong lúc cân nhắc ra khỏi cửa hông hành cung, thì lại nhìn thấy mấy người đứng dưới bức bình phong (ngay trước cửa) phía trước, nhũ đỏ bạc xanh lục oanh yến thành đàn, thế mà là ba mẫu nữ Đoàn thị cùng một nhóm nô bộc.
Thẩm Dao vừa mới lướt qua bóng dáng của họ trong đầu, không ngờ lúc này đang chờ nàng ở đây.
Tam tỷ Thẩm Sam nhìn thấy nàng, dẫn đầu qua nghênh đón,
“Tứ Tứ……” Tỷ ấy dịu dàng kéo ống tay áo của nàng, quan sát nàng một phen, “Hôm nay đi săn không bị thương chứ?”
Lúc tỷ ấy vươn tay ra cẩn thận từng li từng tí, đã sẵn sàng cho việc Thẩm Dao có thể từ chối tỷ ấy, vượt ngoài dự liệu của tỷ ấy, Thẩm Dao không hề làm vậy.
Ánh mắt Thẩm Dao chậm rãi giao nhau với Đoàn thị, thần sắc mơ màng của Đoàn thị lập tức được nhóm lên, một tiếng “Tứ Tứ……” đổ thêm mấy phần chân tình thật ý, cũng mang theo thấp thỏm và bất an.
Nữ nhi trước mặt này không chỉ gả cho Thủ phụ, mà còn lọt vào mắt của thánh thượng, vừa nãy Thẩm Lê Đông thổi công huân của Thẩm Dao lên tận trời, khiến cho Đoàn thị cũng sinh lòng mộng tưởng.
Đây thế nhưng là nữ nhi thân sinh của bà ta đấy.
Thẩm Dao lạnh lùng nói, “Có việc gì?”
Đoàn thị đang muốn mở miệng, không biết nhớ tới cái gì, ra hiệu cho Trưởng nữ lên tiếng, Trưởng tỷ Thẩm Ninh ấm giọng nói,
“Ấu đệ trở về rồi, trong miệng nó nhắc muội mãi, muốn gặp muội một lần, muội xem chọn ngày không bằng đυ.ng ngày, đến sơn trang của Thẩm gia uống ngụm trà lạnh, ngồi một chút, được chứ?”
Thẩm Dao trái lại không tin như vậy, không thể nào là thấy hôm nay nàng đã nổi bật, muốn thơm lây.
Chờ khi rời khỏi Kinh Thành, đời này coi như không gặp nữa, cứ coi như lần cuối cùng vậy.
“Được.”
Mấy mẫu nữ vui mừng khôn xiết, Đoàn thị đưa mắt liếc qua ra hiệu với một nữ tỳ, nữ tỳ lập tức đi về phía hành cung mời Thẩm Lê Đông, Thẩm Dao đi theo đám người Đoàn thị đến sơn trang của Thẩm gia.
Thẩm Dao muốn dẫn Thẩm Dao đến ngồi trong viện của Đoàn thị, Thẩm Dao không chịu, dẫn đầu ngồi xuống ngay sảnh đường, sau đó Đoàn thị liền ngồi ở chủ vị, sai ma ma đi gọi nhi tử tới. Lát sau, nha hoàn tiến tới bưng trà, trước mặt Thẩm Dao bày một chiếc bàn cao, trái cây điểm tâm nước trà cái gì cần có đều có.
Đến nội thất, có thể nói sắp xếp theo bối phận, ở bên ngoài sảnh, dựa theo phẩm cấp mà ngồi cũng không có vấn đề.
Thẩm Dao ngồi phía dưới Đoàn thị, Thẩm Sam ngược lại ngồi ở phía dưới cùng nàng.
Thẩm Sam mời Thẩm Dao dùng trà, Thẩm Dao không động, Đoàn thị lo lắng nàng một lời không hợp liền rời đi, vội vàng mở miệng, “Thực ra gọi con qua đây, cũng là có chuyện muốn giao phó.”
Thẩm Dao nhìn bà ta với vẻ lãnh đạm, chưa từng gần Đoàn thị như thế, trong thoáng chốc lại tìm thấy hình bóng mình trên gương mặt kia, nói ra thì nực cười, trong bốn nữ nhi của Đoàn thị, người giống bà ta nhất thế nhưng lại là mình.
Nếu không phải Đoàn thị vì nhi tử út đính hôn, nàng cũng không cần phải tới Kinh Thành trôi vào vũng nước đυ.c này, có lẽ còn có thể trải qua cuộc sống tự do ở Nhạc Châu, mà không phải giống như bây giờ, tứ hải mênh mông, không có nơi nào làm nhà.
Thẩm Dao không muốn chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực, nhanh chóng gạt đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhạt giọng hỏi,
“Bà nói.”
Đoàn thị nói, “Con có biết lai lịch của Ninh Anh hôm nay không?”
Thẩm Dao hơi sửng sốt, dừng một chút rồi nói, “Nghe được một chút.”
Đoàn Thị đọc được hứng thú từ trong ánh mắt của Thẩm Dao, chợt cảm thấy mình có đất dụng võ,
“Nói ra thì mẫu thân ta, cũng chính là ngoại tổ mẫu của con, có chút giao tình với Ninh Lão thái thái, chuyện của Ninh Anh trong lòng ta vẫn nắm chắc, hôm nay nàng ta đột nhiên gảy đàn ở hành cung, sợ là ý của Tuý Ông không phải ở rượu.”
“Năm đó nàng ta cùng Hầu gia có chút tình cảm, thường xuyên được lôi ra so sánh với nhau, trong sáng trong tối không biết bao nhiêu người muốn tác hợp cho hai bọn họ, đáng tiếc tạo hóa trêu người, cuối cùng cũng không thành.”
“Nàng ta sinh ra ở danh môn, chính là thế gia khuê tú điển hình, cho dù là về nhà, cũng không ít người muốn cưới nàng ta.”
Lời của Đoạn thị còn chưa dứt, Thẩm Liễu ở bên cạnh trào phúng bĩu môi,
“Thế gia khuê tú điển hình cái gì, đừng chọc cười người khác nữa, có danh môn khuê tú nào sẽ để trượng phu phòng không gối chiếc, nàng ta không chịu hầu hạ phu quân thì thôi đi, phu quân kia qua đời nàng ta còn chưa chịu tang đủ một năm đã trở về nhà, con thấy ấy à, nàng ta chính là nghĩ đến Tạ Hầu gia đã cưới thê, trong lòng không vui, vội vàng về Kinh để đoạt phu.”
Thẩm Liễu nói xong, ngược lại cũng không có ai phản bác.
Sau khi Ninh Lão thái sư qua đời, không còn ai có thể trói buộc được nữ nhi này, Đại lão gia Ninh gia xưa nay luôn cưng chiều muội muội, đón nàng ta về nhà cũng không bất ngờ.
Nói xong mọi người đều nhìn sắc mặt của Thẩm Dao.
Thẩm Dao không có bất kỳ biểu cảm nào, Ninh Anh vốn có ý trung nhân, nhưng lại bị trong nhà ép gả cho nam nhân không thích, nàng ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Đổi lại là nàng, Đoàn thị ép nàng xuất giá, nàng e là cũng muốn phản kháng. Thói đời này, nữ tử không có quyền quyết định hôn nhân của chính mình, chính là một loại đáng buồn.
Đoàn thị liếc nhìn một cái, ra hiệu tôi tới lui hết ra ngoài, hạ giọng hỏi Thẩm Dao,
“Tứ Tứ, ta hỏi con, Hầu gia đối xử với con thế nào?”
Thực ra Đoàn thị muốn hỏi chính là chuyện phòng the của phu thê hai người có cần cù không, nếu như cần cù có lẽ Tạ Khâm vẫn có mấy phần tâm tư với Thẩm Dao, như vậy thì, còn có phần thắng, nếu như không có, vậy mang ý nghĩa trong lòng Tạ Khâm vẫn còn nhớ nhung đến Ninh Anh.
Thẩm Sam lo lắng Thẩm Dao nghe không hiểu, lặng lẽ tới gần nàng, ám ngữ vài câu, Thẩm Dao cạn lời,
“Chuyện của ta và Hầu gia, tự ta sẽ xử lý.”
Ngữ khí của Thẩm Dao lạnh như băng, đám người Đoàn thị chỉ có thể cho rằng, phu thê hai người tình cảm không tốt.
Có lẽ lúc trước là thấy sắc nổi ý, ham muốn mỹ mạo của Thẩm Dao, hiện giờ Ninh Anh quay về rồi, nhất định là tình cũ không rủ cũng tới.
Đoàn thị trong lòng uể oải, im lặng một lúc, bà ta sử dụng đòn sát thủ của mình, giao đơn thuốc bà ta giữ kín bấy lâu nay cho nha hoàn, ra hiệu nha hoàn đưa cho Bích Vân cất đi,
nhưng Bích Vân lại không dám nhận.
Đoàn thị liền nói, “Đây là bí phương cầu tự ta tìm cho con, ba vị tỷ tỷ của con uống vào đều khá tốt, hiện giờ con cũng thử xem, chỉ cần sớm này sinh hạ trưởng tử của Hầu gia, địa vị sẽ vững chắc, con là thánh chỉ tứ hôn, có trưởng tử rồi, trừ phi Ninh Anh kia muốn làm nhỏ, bằng không nàng ta chỉ có thể cắt đứt ý niệm.”
Nói đến đây, Đoàn thị lo lắng nhìn lướt qua bụng dưới của nàng,
“Phu thê các con thành thân cũng đã mấy tháng rồi, sao bụng vẫn chưa có tin tức? Nương nói cho con biết, thời gian giữa hai kỳ kinh nguyệt, là dễ mang thai nhất, lúc này cùng phòng với trượng phu, ít thì nửa tháng nhiều thì một tháng, nếu như nôn nghén hoặc kinh nguyệt tới trễ, tám chín phần mười chính là có rồi.”
Thẩm Dao hoảng hốt.
Nàng và Tạ Khâm từng cùng phòng, thời gian chính là mùng sáu tháng sáu, vừa vặn là thời gian giữa kỳ kinh nguyệt.
Nhưng tuyệt đối không thể nào.
Bàn tay dưới ống tay áo của Thẩm Dao khẽ nắm chặt, âm thầm tự khuyên nhủ mình, mang thai hài tử sẽ không dễ dàng như vậy, nếu không đâu có nhiều người đi bái Phật cầu tự trong chùa miếu như thế.
Đừng tự dọa mình.
Trong lòng Thẩm Dao chứa tâm sự, tùy tiện ứng phó nói, “Ta biết rồi.”
Ngữ khí của nàng không có lãnh đạm như lúc đầu, Đoàn thị chỉ có thể cho rằng mình nói trúng điểm mấu chốt, đã nói mà, chờ khi nàng xuất giá, cảm nhận được nguy cơ ở nhà chồng, vẫn cần phải có nhà mẹ đẻ.
“Chuyện của Ninh Anh, một khi ta có tin tức sẽ phái người tới nói cho con biết, có chút chuyện con không tiện làm, cứ việc phái Bích Vân về phủ báo lại,” Ánh mắt của Đoàn thị dừng trên người Bích Vân, tiểu nha hoàn bẩm sinh có một đôi mắt nho, dù linh hoạt, nhưng lại không đủ thận trọng lão luyện.
“Nói ra thì ban đầu là ta đã sai, chưa từng sắp xếp nhân thủ cho con sai sử, nếu con muốn người, cứ nói với ta bất cứ lúc nào.”
Thực ra là lúc trước Thẩm gia muốn đưa tì nữ, Thẩm Dao không chịu nhận, Đoàn thị trong lời nói cẩn thận từng li từng tí như vậy, cũng là sợ rằng mạo phạm tới Thẩm Dao, chọc nàng tức giận.
Thẩm Dao nghe vậy có chút không kiên nhẫn, ngữ khí cứng rắn,
“Không cần.”