Theo cách nhìn của Lữ Thượng thư, nhất định là Hoàng tử tính kế Thái tử, hành thích Thái tử đồng tội mưu phản, làm ầm ĩ lên chính là cơ hội tốt nhất để kéo Hoàng tử xuống.
Thuộc quan cười khổ không thôi, “Thượng thư đại nhân hiểu lầm rồi, Điện hạ thật sự là tự mình bị thương, không liên quan tới người khác.”
Lữ Thượng thư không còn gì để nói, tức hổn hển quay về chỗ ngồi.
Trong điện Trường Thu ăn uống linh đình, ca hát nhảy múa mừng cảnh thái bình.
Lòng bàn tay bị thương nhẹ một cách oan uổng, Hoàng đế không để trong lòng, huống hồ trước đó không lâu Hoàng đế từ Đông Xưởng biết được Đông Cung cùng Lữ Thượng thư đang bí mật lôi kéo Tạ Khâm, bị Tạ Khâm từ chối, lôi kéo Thủ phụ đương triều là ý gì, chẳng lẽ là muốn sớm ngày thay thế phụ hoàng này của y? Trong lòng càng thêm không thích Thái tử.
Hoàng đế không biết, đây là Tạ Khâm cố ý để lộ tin tức cho tai mắt của Đông Xưởng, mục đích hòng ly gián Hoàng đế và Thái tử.
Trong điện Trường Thu, nam nữ ngồi riêng biệt, ở giữa lấy một tấm rèm châu làm rào chắn, Hoàng hậu không tới, cung yến liền coi Thích Quý phi - mẫu thân ruột của Thái tử là tôn quý nhất, hôm nay Thẩm Dao đạt được thành tích xuất sắc, người tới chúc mừng nàng phải số ít, ngay cả hai vị Quý phi ở trên cũng khen ngợi nàng, khen nàng tăng thêm uy cho Đại Tấn, hai vị Quý phi đi theo bên cạnh Hoàng đế, nhưng mà sau khi tận mắt nhìn thấy tình thế Thẩm Dao áp đảo Trác Vân, sự phách lối kia của Mông Ngột giảm đi rất nhiều, Hoàng đế lúc này đặc biệt hài lòng với Thẩm Dao.
Vũ lực áp chế đối phương, về sau đàm phán thương mậu sẽ có lợi thế.
Qua tuần rượu, Trác Vân Quận chúa kia thế nhưng không để ý chân bị thương, lên sân khấu biểu diễn một đoạn vũ điệu xoay vòng của người Hồ, có lẽ là kỵ xạ đã mất thể diện, muốn tìm lại danh dự ở đây, ngay cả Hoàng đế cũng không thể không khen ngợi nàng ta mấy câu đa tài đa nghệ.
Trác Vân Quận chúa vốn còn muốn kéo Thẩm Dao so tài nghệ một trận trong tiệc tối, sau đó bị huynh trưởng tiếp tục cảnh cáo, bảo nàng ta chớ đắc tội Tạ Khâm quá nhiều, nếu không về sau việc thông thương buôn bán bị Tạ Khâm cản trở, coi như đánh mất đại cục, Trác Vân Quận chúa đành phải từ bỏ.
Nếu Trác Vân Quận chúa đã biểu diễn tài nghệ, cô nương Trung Nguyên không có lý nào lại lùi bước, có người đánh đàn, có người biểu diễn múa, từng người từng người bày ra kỹ năng, biểu hiện xuất sắc.
So với nữ tử Thảo Nguyên, cô nương Trung Nguyên hơn ở cái nhu tình như nước, khiến người ta thương tiếc.
Sứ đoàn Mông Ngột và Nữ Chân xem, không khỏi không cảm khái một câu, “Vẫn là khí hậu Trung Nguyên dưỡng người.”
Hoàng đế cười vui vô cùng.
Yến tiệc được nửa chừng, sứ đoàn Mông Ngột và Nữ Chân lôi kéo các hoàng tử và quan viên Đại Tấn lên sân khấu vừa múa vừa hát, Hoàng đế thấy bầu không khí hòa hợp thì cho pháp, đêm càng sâu, chén đĩa trên bàn tiệc bừa bộn, lộn xộn hết cả lên.
Bên này nữ quyến cũng không câu nệ như trước nữa, nữ quyến các nhà tụm lại một chỗ, hai người một nhóm hoặc là lảm nhảm việc nhà, hoặc là xem biểu diễn.
Lúc yến tiệc sắp kết thúc, một nữ tử mặc đồ trắng nhàn nhã lên sân khấu, sau khi nàng lên sân khấu, trong điện yên tĩnh một cách khó hiểu.
Thẩm Dao bị chuốc hai ngụm rượu, lúc này có chút choáng váng, nàng nhận ra trong điện bỗng dưng trở nên yên tĩnh, đẩy Tạ Văn Mẫn ở bên cạnh hỏi, “Sao thế?”
Thẩm Dao vốn đang ngồi ở bàn tiệc, về sau càng ngày càng nhiều phu nhân tiểu thư kính rượu với nàng, người Tạ gia hiểu được tửu lượng của nàng không tốt, liền đỡ nàng sang một bên, để mấy vị nãi nãi có thể uống tới cản rượu thay nàng.
Tạ Văn Mẫn cũng đã uống mấy ly, chỉ cảm thấy nữ tử áo trắng trên sân khấu phía nam sống động như thật, thân hình mảnh khảnh cứ như bị kéo căng đứt rời trước mắt nàng, có chút quen thuộc, nhưng lại giống như không nhận ra, nàng lắc lắc đầu: “Không biết, người hỏi Ngũ tẩu.”
Thôi thị có thể uống, được Nhị phu nhân sắp xếp cản rượu cho Thẩm Dao, vừa vặn ngồi bên trái Thẩm Dao, Thẩm Dao quay mặt sang, còn chưa mở miệng, ngược lại Thôi thị đã có chút hăng hái giới thiệu cho nàng,
“Nàng ta ấy à, là tiểu cô nãi nãi nhà mẹ đẻ của Đại tẩu, nữ nhi út của Ninh Lão thái sư năm đó, thuở nhỏ nàng ta đã đính hôn với Nhị công tử của Trịnh thị ở Huỳnh Dương, chẳng qua Ninh cô nước chắc có lẽ không thích hắn, không chỉ có sau khi cưới chưa cùng phòng, mà còn chủ động nâng mấy phòng di nương cho trượng phu, cách đây không lâu Nhị công tử ốm chết, nàng ta liền trở về Ninh gia.”
Thẩm Dao không có hứng thú lắm với chuyện của người khác, chỉ là cảm giác mọi người đối với vị Ninh cô nương này hình như đặc biệt bất đồng, như thể nàng ấy là nhân vật nào đó không thể đắc tội, vừa xuất hiện, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
“Thì ra là thế.” Thẩm Dao không hỏi thêm nữa, mà cầm thịt lợn pha lê Trấn Giang(*) lên ăn mấy miếng.
(*)镇江水晶小肉 - Thịt lợn pha lê Trấn GiangThôi thị bỗng nhiên nhàn nhã nói với Thẩm Dao,
“Lục thẩm thẩm, quên nói cho người biết, nàng ta và Lục thúc là thanh mai trúc mã.”
Thôi thị cũng không biết rắp tâm gì, sau khi nói xong câu này, tim nàng ta đập thình thịch, có chút chờ mong phản ứng của Thẩm Dao, lại có chút sợ hãi, sợ Thẩm Dao tức giận.
Quả nhiên Thẩm Dao nhai mấy miếng thịt rồi ngừng lại, nghi hoặc hỏi, “Cho nên, nàng ta khăng khăng không cùng phòng với trượng phu, là vì Lục thúc của ngươi?”
Thẩm Dao một câu nói toạc ra thiên cơ, Thôi thị trái lại có chút xấu hổ, có điều phản ứng của Thẩm Dao khiến nàng ta có chút khó hiểu, chẳng lẽ không tức giận chút nào sao?
Thẩm Dao nuốt một miếng thịt, lôi kéo Thôi thị, “Mau nói với ta một chút là chuyện thế nào?” Dáng vẻ rất có hứng thú.
Thôi thị đâm lao phải theo lao, nàng ta sợ quay về Lão thái thái trách nàng ta lắm miệng, chỉ là Thẩm Dao cứ thúc giục, nàng ta chỉ đành nhắm mắt nói,
“Hồi nhỏ Lục thúc từng nhận được sự dạy dỗ của Ninh Thái sư, học sinh Ninh Thái sư vừa ý nhất cũng là thúc ấy, Lục thúc thường xuyên ra vào Ninh phủ, một tới hai đi, cũng liền quen biết với Ninh Anh cô nương, Ninh Anh cô nương tuổi chấp bút, năm tuổi đọc thơ, Lão thái sư thường nói nếu nàng ta là nam hài nhi thì nhất định sẽ là người nổi bật.”
“Lục thúc của chúng ta chính là số một trong đám nam nhân, Ninh cô nương cũng được xưng tụng là đệ nhất trong nhóm khuê tú, năm đó Bệ hạ còn từng nói giỡn, muốn tác hợp hai người thành một đôi, đáng tiếc Ninh Anh cô nương từ nhỏ đã định thân, việc này lấy đó làm tiếc.”
“Ninh cô nương tuân theo ý nguyện của trưởng bối gả đến Trịnh gia, mãi đến gần đây mới về Kinh.”
Thẩm Dao hỏi, “Cụ thể là về Kinh Thành lúc nào?”
Thôi thị suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chắc cũng chỉ hơn nửa tháng trước.”
Có lẽ nào, Tạ Khâm và Ninh Anh thanh mai trúc mã, vốn nên là tình chàng ý thϊếp, nhưng vì Ninh Anh đã định thân từ nhỏ, hai người bỏ lỡ cơ hội, điều này đã có thể giải thích vì sao Tạ Khâm nhiều năm như vậy vẫn chưa cưới thê, nếu như Ninh Anh về kịp trước khi nàng và Tạ Khâm thành hôn, dĩ nhiên cũng sẽ không có chuyện gì của nàng nữa.
Thật đúng là ông trời không chiều lòng người.
“Vậy, Lục thúc của ngươi lúc đầu có phải thích Ninh cô nương hay không?”
Lời này bảo Thôi thị đáp thế nào.
“Lục thẩm, người đây là làm khó ta, sao ta biết được chứ? Lục thúc dứt khoát kiên quyết cưới người như vậy, trong lòng nhất định là có người nha.” Thôi thị khô khan khuyên giải.
Thẩm Dao bật cười, “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không tức giận, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như không có ta, Lục thúc ngươi liệu có thể cưới nàng ta hay không?”
Thôi thị quấn quấn khăn ở đầu ngón tay, ngẫm nghĩ, cuối cùng cắn răng nói,
“Lục thẩm, vậy ta liền nói thật ha, thẩm cũng đừng trách ta lắm lời, trước khi người chưa gả vào, Lão thái thái của chúng ta luôn tiếc hận năm đó Ninh cô nương chọn người khác, thiếu niên ngưỡng mộ lộng lẫy, Ninh cô nương hồi đó xuất chúng như vậy, người nói Lục thúc không có chút tâm tư nào, ta cũng không tin đâu, huống hồ Lão thái gia lúc còn sống, còn từng muốn thương nghị cửa hôn sự này cùng Ninh gia, chỉ là Ninh thái sư đã khắc chữ tín vào tận xương cốt, kiên quyết để nữ nhi đến Trịnh gia……”
Thôi thị nói huyên thuyên không ít, tất cả đều chứng minh, Tạ Khâm và Ninh Anh vốn nên là một đôi trời sinh.
Thẩm Dao chuyển ánh mắt đến ngọc đài phía trước.
Nữ tử áo trắng mặt như trăng sáng kia, khí chất đặc biệt thanh nhã cao quý, ngay chính nàng nhìn nữ nhân này, cũng không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ.
Cho nên, nàng đây là tu hú chiếm tổ chim khách rồi?
Lại liên tưởng đến lúc chạng vạng tối Tạ Khâm bắn Thái tử bị thương, rước lấy ghi hận của Thái tử với Tạ gia, nàng càng thêm cảm thấy không thể nán lại Tạ gia thêm nữa.
Nàng giả chết trốn đến tận chân trời góc biển, nếu không hủy gương mặt này đi, nàng có chút bản lĩnh trên người, tự vệ coi như không khó.
Đổi thôn trang Hoàng gia ban thưởng lấy ít tiền với Tạ Khâm, quay về lại tìm một chỗ an thân, Nhạc Châu sợ là bị Thái tử để mắt tới, vậy thì đến nơi khác, trời đất bao la, còn không thể có chỗ cho Thẩm Dao nàng dung thân?
Thẩm Dao phồng phồng hai má.
Không thể tiếp tục liên lụy Tạ Khâm nữa.
Thôi thị rõ ràng phát giác Thẩm Dao đang mưu đồ gì đó, trong lòng hốt hoảng một trận,
“Lục thẩm…… có phải ta nói sai rồi không……”
Ban đầu nàng ta quả thực có chút ý định làm Thẩm Dao cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ nàng ta vô cùng hối hận, Thẩm Dao thực ra vẫn là người rất tốt, là nàng ta lòng dạ hẹp hòi.
Thẩm Dao ngược lại trấn an nàng ta nói,
“Cám ơn ngươi nói với ta những chuyện này.” Sau đó đứng dậy cáo lỗi với Quý phi ở bên trên, rời khỏi cung điện.
Tin Thôi thị lập tức rơi vào hầm băng, xong rồi xong rồi, sợ là sắp xảy ra chuyện rồi.