Thế Hôn

Chương 30.1: Không thể tiếp tục liên lụy hắn nữa

Máu bắn tung tóe trước mặt, chỉ thấy đôi mắt kia của Thái tử ngơ ngác trợn to, thần sắc vặn vẹo đến cực hạn, thân thể cao lớn lảo đảo lùi về sau, suýt nữa đã cắm xuống đất, “Au……” Hắn che cổ tay đau đớn tới mức trán đổ mồ hôi,

“Là kẻ nào……”

Đáng tiếc cuối cùng vẫn là khản giọng hụt hơi, ngã ngồi trên đất.

Nội thị đằng sau hoảng hốt lo sợ lập tức tiến lên đỡ lấy Thái tử, hoảng loạn nhìn xung quanh, đề phòng tặc nhân tiếp tục công kích.

Thẩm Dao bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, bản năng né tránh nguy hiểm khiến cho nàng kéo Bích Vân chạy về phía hành cung, chủ tớ hai người loạng choạng chạy không biết bao lâu, mắt thấy phía trước người đến người đi, nếu thần sắc này bị người ta nhìn thấy còn không biết sẽ xảy ra bao nhiêu phiền toái, Thẩm Dao cố gắng bình tĩnh lại, lau lau mồ hôi trên trán, dẫn Bích Vân ra khỏi cửa hông của hành cung, lại từ cửa hông biệt thự tiếng vào Tạ phủ, vội vàng trở lại Đông Uyển, lao thẳng lên giường La Hán, bỗng nhiên cảm thấy không đúng.

Vội vàng quay người ngồi dậy, quả nhiên nhìn thấy một người ngồi dưới cửa sổ tùy ý lau bụi trên tay, trong đôi mắt sâu thẳm kia không có chút cảm xúc nào, lạnh lùng đến cực hạn.

Chẳng biết vì sao, Thẩm Dao nhìn thấy Tạ Khâm như vậy, không tự chủ được rùng mình một cái,

“Hầu gia, sao ngài trở về sớm thế?”

Lúc nàng rời đi hắn vẫn đang ngồi trong hoàng trướng cơ mà.

Tạ Khâm chậm rãi nâng mí mắt lên, khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng như phủ sương giá, năm đó hắn chim non mỏ trắng(*) đến Vệ Sở tra án, đa lên đao xuống không biết đã chặt bao nhiêu đầu người, hành sự sấm vang chớp giật, quyết liệt không nương, những năm nay giữ chức vụ cao trong triều đình, sống an nhàn sung sướиɠ, vốn cho rằng luồng lệ khí(**) năm đó đã được độ hóa, vừa nãy Thái tử vô cớ rời đi liền dẫn tới sự cảnh giác của hắn, hắn lấy cớ rời đi đuổi theo Thẩm Dao đến hành cung, lúc nhìn thấy cái tay u ám kia suýt nữa chạm vào thê tử của mình, sự tàn bạo âm u chôn sâu trong xương tủy bỗng chốc hiển hiện, hắn không chút do dự cho Thái tử một mũi tên.

(*)初出茅庐: mới ra đời; non nớt; chim non mỏ trắ́ng; lính mới tò te; ma mới; ra ràng (mới đảm nhận công việc, còn non nớt, thiếu kinh nghiệm)

(**)Lệ ở đây là 戾 (tàn ác; ác độc; tàn bạo) chứ không phải lệ trong giọt lệ (nước mắt) nhé

Ánh mắt hai người từ từ giao nhau giữa không trung, Thẩm Dao gần như không cần suy nghĩ, dịch xuống khỏi giường La Hán, thất thanh nói, “Là ngài, phải không?”

Ngoài Tạ Khâm, còn có thể là ai?

Thẩm Dao bị nỗi sợ hãi vô cùng chi phối, không chỉ là sợ hãi Thái tử ngấp nghé mình, càng nhiều hơn chính là sợ hãi Tạ Khâm vì nàng mà đắc tội Thái tử, mang đến tai họa cho cả nhà Tạ gia.

Mấy trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới của Tạ gia, không thể vì nàng mà mất mạng một cách vô tội,

“Nàng không cần lo lắng quá, ta dám xuống tay, dĩ nhiên có hậu chiêu.”

Thẩm Dao nhìn Tạ Khâm hết lần này đến lần khác vì nàng mà đối phó Thái tử, trái tim có hơi nhoi nhói,

“Sao lại nói vậy?”

Tạ Khâm nhạt giọng nói, “Thứ ta cầm là cụm sắt của dị tộc, vậy này rắn chắc hơn so với mũi tên của Trung Nguyên, nếu thật sự điều tra cũng không thể tra đến chỗ ta, quan trọng hơn chính là, Thái tử căn bản không dám rêu rao.” Ngữ khí của Tạ Khâm ẩn chứa trào phúng,

“Việc này công khai ra ngoài, Thái tử này của hắn cũng kết thúc rồi, có vị công thần nào bằng lòng phục tùng một nam nhân ngấp nghé thê tử của thần làm chủ quân, chỉ cần chuyện này vỡ lở, Thái tử nhất định sẽ phải ở nơi đầu sóng ngọn gió, Hoàng tử cũng sẽ nghĩ cách dìm chết hắn, cho nên, phàm là hắn có chút đầu óc, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Tạ Khâm dám làm cũng là đã nắm được bảy tấc của Thái tử,

“Triều đường còn lâu mới là Thái tử có thể một tay che trời.”

Những năm gần đây Hoàng đế tuổi lớn càng thêm đa nghi, càng ngày càng bất mãn với Thái tử, mà Thái tử đã tròn mười năm, một người đã làm Thái tử mười năm, sao có thể không dẫn đến sự kiêng kị của Hoàng đế, Tạ Khâm từ thời khắc cưới Thẩm Dao trở đi, liền biết mình sẽ không đội trời chung với Thái tử, hắn đã sớm âm thầm mưu đồ kéo Thái tử xuống nước, bây giờ chỉ còn thiếu thời cơ nữa thôi.

Thẩm Dao nghe hắn nói như vậy, cảm giác bức bách căng trướng trong l*иg ngực dần dần dễ chịu hơn chút.

“Nhưng mà ngài hành sự cũng có chút quá ngông cuồng rồi, dù sao hắn cũng là trữ quân, ngài làm như vậy đồng tội mưu phản.”

Tạ Khâm không bận tâm chút nào, chống lên tay vịn ghế bành, ngữ khí sâu kín, “Trơ mắt nhìn hắn chạm vào nàng?”

“Cái tên Chu Dục này, nàng càng dung túng hắn, hắn càng được nước lấn tới, một mũi tên này để cho hắn hiểu được lợi hại, trước khi hắn đăng cơ, hắn cũng không dám đánh chủ ý lên nàng nữa…… Đương nhiên, chỉ sợ là hắn không có cơ hội thượng vị.” Ngữ khí của Tạ Khâm vẫn bình thản như thế, như thể đang đàm luận việc nhà.

Tim Thẩm Dao hơi chua xót, chuyện như vậy cũng chỉ có Tạ Khâm dám làm, đổi thành người khác, chắp tay dâng thê tử cho Thái tử cũng không phải không có khả năng, càng huống hồ nàng còn là một thê tử giả.

Tạ Khâm nhớ lại vừa nãy nàng tùy ý phấn chấn ở võ trường, lại nhìn tiểu cô nương ấp a ấp úng, có chút tay chân luống cuống này, đúng là cảm thấy thú vị.

Ngữ khí của hắn chậm lại mấy phần, “Ta không thể rời đi quá lâu, nàng nghỉ ngơi một lát, chút nữa ta tới đón nàng dự tiệc.”

Thẩm Dao liền vội vàng đứng lên tiễn hắn, Tạ Khâm đi đến bên ngoài rèm châu, quay người lại, cô nương hoạt bát hai tay l*иg vào nhau, chiếc váy màu đỏ hải đường này làm nổi bật vẻ đẹp của nàng đến cực điểm, quả thực không gì sánh được, “Quên nói với nàng, chuyện ta tập võ trừ người hầu thân cận, những người khác không biết, nàng không cần phải lo lắng cho ta.”

Hai tay Thẩm Dao đổi thành bắt chéo sau lưng, lúng ta lúng túng gật đầu với hắn, “Vâng, tôi biết rồi.”

Ánh sáng lặng lẽ len lỏi vào cửa sổ, một vầng sáng lướt qua gò má của nàng, như thể bóng nhạn lẻ loi.

Tạ Khâm vừa đi, Thẩm Dao liền thấy bồn chồn, vội vàng giục Bích Vân đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, để Hạnh Nhi ở lại hầu hạ nàng tắm rửa thay đồ.

Ước chừng là tới giờ Dậu, Bích Vân nhẹ chân nhẹ tay mò vào nội thất, nhân lúc Hạnh Nhi ra ngoài pha trà lặng lẽ nói với nàng,

“Bên Đông Cung không hề có tin tức truyền ra, lúc nô tỳ đến lảng vảng quanh Thái Y Viện, nghe được Đông Cung đã truyền một vị Thái y qua đó, nhìn dáng vẻ lén lén lút lút, e là không dám để người khác biết.”

Quả nhiên đã để Tạ Khâm đoán đúng rồi.

“Được, tối nay ngươi ở lại biệt thự nghỉ ngơi, để Hạnh Nhi theo ta đến cung yến.”

Khuôn mặt nhỏ của Bích Vân phát khổ, “Nô tỳ không quen cuộc sống ở đây, nhất thời không dám rời khỏi người, người cứ để nô tỳ đi cùng đi.”

Thẩm Dao cũng không nỡ bỏ nàng ấy lại, “Vậy ngươi mau mau đi thay y phục đi.”

Bích Vân vội vàng chui vào sương phòng, vội vàng tắm rửa thay một bộ y phục sạch sẽ, cùng Thẩm Dao đi thăm Tạ Kinh, Tạ Kinh đã tỉnh lại, biết được Thẩm Dao đã thắng Trác Vân Quận chúa, báo thù thay nàng ấy, kích động ôm lấy Thẩm Dao làm nũng,

“Vẫn là Dao Dao nhà ta mới có khả năng bảo vệ được ta.”

Thẩm Dao dở khóc dở cười, Nhị phu nhân lại sai người tới giục, Thẩm Dao đành phải đi đến tiền sảnh, vừa tới sảnh đường, quả nhiên nhìn thấy Tạ Khâm đang đứng ở cửa chờ nàng, mấy vị gia(*) của Tạ gia đang vây quanh hắn trò chuyện.

(*)Ý chỉ mấy người cháu trai của Tạ Khâm. Còn mấy huynh đệ của Tạ Khâm thì được gọi là lão gia

Chờ khi Thẩm Dao và Nhị phu nhân bước ra, mấy vị gia Tạ gia vội vàng thi lễ lùi lại nhường đường, Tạ Khâm dẫn theo Thẩm Dao đi về phía điện Trường Thu.

Trên đường Tạ Khâm nói với nàng, “Thái tử dằn xuống không bóc ra, tuyên bố rằng vừa nãy trên đường về hành cung nhìn thấy một con nai, đuổi theo nó, không cẩn thận bị bẫy móc sắt của thợ săn làm lòng bàn tay bị thương, vết thương không nhẹ không nặng, không thể dự yến, Bệ hạ phái người qua hỏi thăm một chút, cũng không để tâm.”

Thẩm Dao hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Đông Cung bên này, Thái tử đau đến mức ngất đi vô số lần, mỗi lần tỉnh lại liền mắng toàn bộ mười tám đời tổ tông của Tạ Khâm, y đương nhiên biết là Tạ Khâm gây nên, y cũng đã tra là một bộ lạc của Mông Ngột sử dụng, trước mắt Hoàng đế đang muốn bắt tay giảng hòa với Mông Ngột, y không chỉ không dám rêu rao, thậm chí còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu, sợ chuyện này bị người khác biết được, làm cho y bị phụ hoàng chán ghét mà vứt bỏ.

“Thủ đoạn độc ác, cáo già xảo quyệt!”

Thái tử ôm bàn tay bị bắn thủng, đau đến mức cảnh cánh tay đều tê dại, mồ hôi rịn ra từ trán, thấm bên này lại ra bên kia, “Đợi cô…… đăng cơ, không giữ lại dù chỉ một kẻ của Tạ gia……”

Nhưng thuộc quan tâm phúc lại không cho là vậy, hắn ta nhiều lần khuyên thái tử học Hoàng tử, bày ra thái độ hào phóng chúc mừng Tạ Khâm, hoàn toàn từ bỏ Thẩm thị, dù không thể tranh thủ kéo Tạ Khâm tới Đông Cung, chỉ cần hắn không cản ở từ bên trong, vị trí Thái tử cũng vẫn sẽ vững vàng, cố tình Thái tử không nghe.

Trước mắt Thái tử đã chịu đau đớn đến nước này, thuộc quan cũng không dám dây vào xui xẻo, chỉ có thể dằn lòng im lặng.

Vừa đúng lúc này, nội thị ngoài điện tới bẩm, nói là Lữ Thượng thư cầu kiến.

Thần kinh của thuộc quan run rẩy, “Điện hạ, yến hội đêm nay, đúng ra ngài phải thay thiên tử kính rượu với sứ đoàn, bây giờ ngài không đi, chuyện tốt dĩ nhiên rơi lên đầu Hoàng tử, Lữ Thượng thư e là vì chuyện này mà tới, ngài xem nên làm thế nào đây?”

Bây giờ Thái tử không muốn gặp bất cứ ai, hắn nằm quay lưng lại, “Nói với ông ta, cô ngủ rồi, bất kỳ chuyện gì chờ cô dưỡng thương xong rồi nói tiếp.”

Thuộc quan hai đầu đều không dám đắc tội, tìm một cái cớ phù hợp, trau chuốt lại lời của Thái tử một hồi, truyền lại cho Lữ Thượng thư.

Trong lòng Lữ Thượng thư vẫn còn nghi vấn, hỏi thuộc quan, “Thái tử đang yên đang lành, sao lại đi săn? Nếu là tặc nhân tính kế, nhất định phải ăn ngay nói thật, quyết không thể để Điện hạ phải ngậm trái đắng này.”