Thế Hôn

Chương 19.4: Ăn nhầm thuốc bột

Bởi vì Hoàng hậu chưa từng gặp Thẩm Dao, lôi kéo nàng nói chuyện một hồi, Hoàng hậu không con, tính tình hiền lành cởi mở, mặt mày bà ấy ôn nhu, ngay cả mấy nếp nhăn ở đuôi mắt cũng có vẻ thân thiết, Thẩm Dao có mấy phần hảo cảm với bà ấy, thầm nghĩ không hổ là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, khí độ và lòng dạ này không ai sánh bằng.

Các phu nhân nắm giữ việc bếp núc trong phủ theo thứ tự tiến lên dâng tặng lễ vật, trong khoảng thời gian này, Thẩm Dao lại lần nữa cảm nhận được ác ý sâu sắc của nữ tử váy hồng ở phía sau Thái tử phi kia quăng tới nàng, chắc là Trịnh phu nhân ở bên cạnh cũng nhận ra được, lặng lẽ nói với nàng,

“Vị đó là Thích Trắc phi của Thái Tử, cháu gái của Thích Quý phi nương nương, thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Thái tử, bình thường hết sức được Thái tử sủng ái.”

Hóa ra là thế, nhất định coi nàng là cây đinh trong mắt rồi.

Thẩm Dao lắc đầu, không để ý nữa.

Lúc Thẩm Dao đang đánh giá đối phương, vị Thích Trắc phi kia cũng đang nghị luận về Thẩm Dao với Ninh Trắc phi ở bên cạnh.

Ninh Trắc phi nhìn chằm chằm Thẩm Dao hồi lâu, “Nhìn cũng không có gì đặc biệt, điện hạ sao lại nhìn trúng ả chứ?”

Thích Trắc phi càng bất mãn hơn, không còn che giấu sự chán ghét trong mắt, “Thì thế, gương mặt khô càn kia, bôi một lớp son phấn dày như vậy, chỉ vì một nữ tử nông thôn, điện hạ thế mà bỏ xuống toàn bộ hậu cung.”

“Thua một nữ nhân như vậy, trong lòng ta không phục.”

Mắt thấy Thích Trắc phi có chút không kìm nén được, Thái tử phi ở đằng trước quay đầu lại nhìn nàng ta một cái đầy nghiêm nghị,

“Hôm nay là trường hợp nào, Trắc phi muốn làm mất mặt điện hạ sao?”

Thích Trắc phi hừ nhẹ một tiếng, nén giận ngậm miệng lại.

Thái tử phi lại liếc nhìn Ninh Trắc phi, Ninh Trắc phi lập tức rũ mắt xuống, hai vị Trắc phi này bình thường đã thích đâm chọt ghen tuông, so với hai nàng ta, Thái tử phi lại ước gì Thẩm Dao có thể vào cung, một nghĩa nữ của Thẩm gia một khi vào cung nhất định phải nắm trong tay nàng, mà nàng cũng có thể lợi dụng Thẩm Dao để đối phó hai vị Trắc phi kia.

Chí ít tuyệt đối sẽ không xuất hiện cục diện Thích Trắc phi một mình độc chiếm.

Thái tử phi xoay người về sau, Thích Trắc phi trừng bóng lưng của nàng thêm mấy lần, lúc này, Thích Quý phi ở bên trên lại nhìn về phía nàng ta, Thích Trắc phi dám vô lý với Thái tử phi, chính là bởi vì bà bà Thích Quý phi chống lưng cho nàng ta, đối diện với Thích Quý phi thì Thích Trắc phi liền thành thật hơn nhiều, vội vàng ngồi ngay ngắn không động đậy.

Hôm nay nàng ta cũng là có chuẩn bị mà tới, Thái tử đã hơn ba tháng chưa sủng hạnh hậu cung, việc này đã khiến cho Thích Trắc phi bất mãn hết sức, đêm qua Thích Quý phi đã gọi nàng ta đến, ngụ ý bảo nàng ta tìm cách, Thích Trắc phi vắt hết óc tìm một loại thuốc bột không mùi không vị, đang định hôm nay mượn tay Thích Quý phi để Thái tử uống vào.

Trong hậu trạch Đông Cung, nàng ta chính là người có tư sắc xuất chúng nhất, chỉ cần Thái tử về hậu cung, nhất định sẽ sủng hạnh nàng ta.

Thích Trắc phi tự khuyên mình mình nên bình tĩnh, chậm rãi chờ đợi Thái tử tới mừng thọ.

Nữ quyến dâng tặng lễ vật xong, Hoàng hậu ra lệnh mở tiệc, chuông trống cùng ca múa trợ hứng.

Trước mặt mọi người bày một chiếc bàn nhỏ, có hơn mười món ăn được lần lượt bưng lên, Thẩm Dao nhớ kỹ lời dặn dò của Lão thái quân, giả vờ giả vịt ăn một ít, thực ra không hề dính một giọt nước, Trịnh phu nhân ở bên cạnh nhìn thấy, đoán được nàng có cố kỵ, lặng lẽ gắp mấy miếng bánh đậu xanh ngọt trong chồng mình đã ăn qua cho nàng,

“Lót dạ một chút.”

Thẩm Dao mang ơn đội nghĩa, “Đa tạ ngài.”

Hai miếng bánh đậu ngọt vào bụng, cái bụng sôi ùng ục của Thẩm Sao quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.

Yến hội qua được một nửa, bên ngoài vang lên giọng nói lanh lảnh của nội thị,

“Thái tử điện hạ giá lâm……”

Đầu ngón tay của Thẩm Dao run lên, lặng lẽ gác đũa xuống, theo những mệnh phụ khác đứng dậy hành lễ với Thái tử.

Trong dư quang, bóng người màu vàng sáng kia sải bước đi vào, vóc dáng của y cũng cực cao, gần bằng Tạ Khâm, khuôn mặt giống như bị dao cứa qua, các góc cạnh đều đặc biệt sắc bén, ngay cả ánh mắt kia cũng như đao búa áp tới.

Thẩm Dao rõ ràng nhận ra được tầm mắt của Thái tử vẫn luôn rơi trên người nàng, nàng không tự chủ được thần kinh căng thẳng, cúi mặt càng thấp xuống hơn nữa.

Bức chân của y càng gần, đi đến trước mặt Hoàng hậu, vị trí chỉ cách nàng có ba bước chân,

“Nhi thần cung chúc mẫu hậu thiên thu vô cực, hồng phúc tề thiên.”

Trong lúc Thái tử quỳ xuống, lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Dao, bởi vì không có sự chênh lệch chiều cao, hai người vừa vặn mắt đói mắt, ánh mắt của Thái tử cực sâu, y như chim ưng khiến người ta sợ hãi, trái tim của Thẩm Dao chợt đập mạnh, vội vàng cúi càng sâu hơn.

Khóe môi thái tử nhếch nhếch lên.

Hoàng hậu không nhận ra được động tác nhỏ của hắn, ôn hòa cười nói,

“Khó cho con có lòng hiếu thảo, mau mau đứng lên đi.”

Thích Quý phi ở một bên nhẹ nhàng nói, “Đây là điều nên làm, người đâu, mang rượu lên.”

Một vị cung nhân bưng khay sơn mài màu đỏ gấm từng bước từng bước tiến về phía trước, chờ Thái tử nâng cốc chúc mừng Thái tử.

Thích Trắc phi nhìn một ly rượu trong khay, tim trực tiếp đập thình thịch.

Thái tử nhận lấy trước, cầm ở trong tay, y không lập tức nâng ly kính rượu với Hoàng hậu, ngược lại ánh mắt bắn về phía Thẩm Dao, y từng gặp qua Thẩm Dao một lần, gương mặt hoa xuân trăng thu kia khiến hắn nhớ mãi không quên, Thẩm Dao cố ý trang điểm đậm, ngược lại làm cho Thái tử cảm thấy nàng đáng yêu.

Nàng càng trốn, y càng để ý.

Thê tử của Thủ phụ thì sao chứ, chờ tương lai y ngự cực (lên ngôi), chính là người của y.

Thái tử hiếm khi hiện ra một mặt cười ôn hòa, nhìn Thẩm Dao,

“Mẫu hậu, trước kia Nhi thần có nhiều đắc tội với Tạ phu nhân, hôm nay muốn mượn cơ hội để bồi cái không phải với nàng.”

Hoàng hậu sững sờ, mọi người nhao nhao nhìn về phía Thẩm Dao.

Thẩm Dao không đoán được Thái tử có ý gì, nhìn y một cách nghi ngờ.

Hoàng Hậu rõ ràng duyên cớ trong đó, đau đầu liếc nhìn Thích Quý phi, ấn đường của Thích Quý phi cau lại, “Thái tử có ý gì?”

Thái Tử đưa ly rượu đến trước mắt Thẩm Dao, “Chỉ cần Tạ phu nhân uống ly rượu này, sau này chính là biến chiến tranh thành hòa bình.”

Thái tử đương triều đã bày thái độ đến bước đường này, nếu Thẩm Dao không đồng ý, chính là mạo phạm quyền uy của trữ quân (người kế vị).

Nàng luống cuống liếc nhìn Trịnh phu nhân, Trịnh phu nhân thần sắc bất động, không ngăn cản thực ra chính là ngầm đồng ý.

Nàng lại nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu ngẫm nghĩ, gật đầu với nàng.

Thẩm Dao cắn cắn môi, đây là rượu cung nhân chuẩn bị cho Thái tử, Thái tử chuyển cho Thẩm Dao, chắc hẳn sẽ không hạ độc.

Huống hồ, coi như Thái tử thật sự hạ độc nàng, có thể trắng trợn như vậy sao?

Hoàng đế vẫn còn đấy, Thái tử không có khả năng ngông cuồng đến nước này.

Chính là bởi vì như thế, cho nên Trịnh phu nhân mới yên tâm để nàng uống.

Thẩm Dao hít một hơi thật sâu, hai tay hợp lại trước bụng nhún gối với Thái tử,

“Điện hạ hiểu lầm rồi, thần phụ cùng điện hạ vốn không hề quen biết gì, sao lại nói đắc tội chứ, điện hạ cùng phu quân cũng chỉ là chính khiến không hợp, việc này triều đình và dân chúng đều biết, điện hạ thận trọng như thế, ngược lại làm cho thần phụ và phu quân sợ hãi, chỉ là tâm ý của điện hạ, thận phụ không dám khước từ, uống rượu này, lấy đó để thể hiện ý cung kính của thần phụ và phu quân đối với điện hạ.”

Thái tử híp mắt cười một tiếng, “Phu nhân độ lượng rộng rãi, cô bội phục.”

Thẩm Dao ổn định tinh thần, nhận lấy ly rượu kia, nhìn ly rượu trong veo, nàng cắn răng một ngụm uống hết,

Đầu bên kia sắc mặt của Thích Trắc phi căng ra.

Thích Quý phi liếc mắt cảnh cáo cháu gái, ám chỉ nàng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu như lộ ra chân tướng, không thiếu được gánh tội danh hạ thuốc với Thái tử, trời xui đất khiến để Thẩm Dao uống rồi, cũng thôi đi.

Thái tử đã hài lòng, sau đó lại lần nữa châm một ly rượu kính rượu với Hoàng hậu, khi rời đi ánh mắt rơi trên người Thẩm Dao, nửa ánh mắt cũng không chia cho tần phi của Đông Cung, đám người Thích Trắc phi sắc mặt như tro tàn.

Thẩm Dao đã uống rượu, trong lòng trái lại yên tâm rồi, nhìn dáng vẻ Thái tử là không có ý định làm khó nàng nữa.

Nhịn đến khi thọ yến kết thúc, Hoàng hậu giữ tất cả chư vị nữ quyến lại nghe kịch, Thẩm Dao lấy cớ tửu lượng kém muốn xuất cung nghỉ ngơi.

Hoàng hậu căn dặn Đại phu nhân Tạ gia cùng Đoàn thị đưa nàng xuất cung.

Có lẽ là Tạ Khâm nghe được tin tức, vừa qua buổi trưa, hắn một thân quan bào đỏ rực xuất hiện ở ngoài điện cung Nhân Thọ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng được mấy người Tạ Kinh dìu ra của Thẩm Dao, sắc mặt hắn hơi trầm, tiến lên dìu nàng đi ra ngoài cung.

Tạ Khâm đã đích thân đến đón, nhóm nàng dâu Tạ gia liền như buông được trọng trách, thật vất vả ra ngoài một chuyến, tiếp túc ở lại trong cung chơi.

Ra đến cửa hông của cung Nhân Thọ, đi tới con đường dẫn đến Đông Hoa Môn, trong lòng Thẩm Dao hoàn toàn yên tâm rồi.

Nhưng Tạ Khâm lại không yên lòng, nghiêng mắt hỏi nàng,

“Có khó chịu không?”

Thẩm Dao lắc lắc đầu, “Tôi chỉ uống một ngụm nhỏ, cũng không đáng ngại, chỉ là bụng có hơi đói.”

Dáng vẻ có chút ủy khuất kia, chắc là đói chết đi được.

Sắc mặt Tạ Khâm hơi đổi, “Xuất cung kiền mua cho nàng ăn.”

“Tôi muốn ăn bánh rán hành.”

Giọng nói mang theo mấy phần ngây thơ, giống như đứa nhỏ lấy lòng người lớn.

Tạ Khâm bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác nuôi nữ nhi, ngước mắt liếc nhìn sắc trời sáng trưng, “Mua cho nàng.”

Đã tránh khỏi đám đông, Tạ Khâm vô thức muốn buông nàng ra, ai người khi tay co lại, Thẩm Dao lại bắt ngược lại, lần này dường như đang gãi gãi trái tim của hắn một cách không hề bận tâm, Tạ Khâm bất ngờ liếc nhìn Thẩm Dao, Thẩm Dao hoàn toàn chưa nhận ra, hai mắt vô thần, dáng vẻ tựa như khốn đốn, dựa vào hắn bước ra ngoài.

Nhất định là vừa đói vừa buồn ngủ.

Tạ hâm cũng không buông tay nữa.

Trời nóng, lòng bàn tay nhanh chóng toát mồ hôi, Thẩm Dao vẫn chưa có dấu hiệu buông ra, Tạ Khâm cũng kinh ngạc, chỉ đành tiếp tục nắm lấy.

Thẩm Dao đi một đoạn toàn thân nhớp nháp, cuối cùng nắm lấy tay áo của Tạ Khâm, gần như là do hắn nửa kéo ra khỏi cung, tới dưới hành lang của Đông Hoa Môn, Tạ Khâm vẫy tay một cái, Bình Lăng lập tức dắt xe ngựa qua đón.

Tạ Khâm dìu Thẩm Dao lên xe ngựa, sai thị vệ đi mua bánh rán hành,

lại nói với Thẩm Dao, “Ta về nha môn, nàng trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Thẩm Dao ở bên trong đã ghé vào giường êm của xe ngựa, nghe được lời này có chút thất vọng, một đôi mắt bối rối mơ hồ nhìn hắn,

“Rất lâu rồi ngài không kiểm tra việc học của tôi nữa, tôi đã chép xong mẫu chữ của Văn Minh, ngài xem cho tôi?” Không biết có phải là do ở trong cung bị kinh sợ hay không, bây giờ nhìn thấy Tạ Khâm đặc biệt ỷ lại.

Tóc rối dính trên trán nàng, lớp trang điểm buổi sáng bôi đã nhòe đi, để lộ đôi má hồng đào.

Yết hầu của Tạ Khâm hơi lăn, ánh mắt sâu thẳm, “Được, đên nay ta sẽ về sớm một chút.”

“Cứ quyết định vậy đi, Tạ đại nhân không được nuốt lời.” Thẩm Dao mắt cười cong cong, quyến rũ mà không biết, liền ngả về giường êm.

Tạ Khâm không yên lòng, liên tục căn dặn Bình Lăng, “Trở về chuẩn bị sẵn canh giải rượu, nếu có gì không ổn, lập tức nói cho ta biết.”

Bình Lăng đáp vâng.

Tạ Khâm rời đi không lâu, thị về liền mua được ba cái bánh rán hành, Thẩm Dao thực sự đói chết rồi, nhét một cái cho Bích Vân, bản thân ăn hai cái, ăn xong quả nhiên cả người có tinh thần, về đến phủ, bên này Lê ma ma cũng đã pha xong nước mật ong giải rượu, Thẩm Dao uống một ngụm, đi vào tắm rửa thay một bộ váy áo khô ráo thoáng mát, thoải mái dễ chịu ngủ thϊếp đi.

Trong lúc đó Lê ma ma nhìn qua nàng mấy lần, hô hấp đều đều, mặt không hề khó chịu, liền gửi lời cho Bình Lăng, nói với hắn Thẩm Dao không có gì đáng ngại.

Giờ Thân buổi chiều, trời đột nhiên chuyển sang âm u, đến chạng vạng tối, chân trời tối tăm mù mịt vang lên hai tiếng sấm.

Tạ Khâm kết thúc công vụ của một ngày đang ngồi ở án thư nhìn trời cao.

Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, điềm báo mưa to.

Cánh cửa đột nhiên được đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười già nua của Trịnh Các lão, ông ấy đặt tay lên chốt cửa, trong ngực còn đang cầm ít công văn, “Thanh Chấp, hôm nay cũng là ngày thọ của Lữ Thượng thư, ban ngày uống rượu của Hoàng hậu nương nương ở hoàng cung, đêm nay nên đến Lữ gia ăn tiệc, giữa trưa chẳng phải ta nghe ngươi đáp ứng rồi à, sao lúc này lại bất động thế?”

“Còn muộn nữa, bên ngoài chắc sẽ mưa mất.”

Ánh mắt của Tạ Khâm như vực sâu, đêm nay thực sự có xã giao, chỉ là lại cứ đồng ý với Thẩm Dao, chuyện nhỏ như vậy vốn không đáng để cân nhắc, dù sao hắn không về, Thẩm Dao cũng sẽ không tức giận, nhưng không biết vì sao, hắn ngồi khô héo sau bàn này, do dự hồi lâu.

Hắn đã sớm không phải thiếu niên tươi trẻ vô tri, mấy ngày liên tiếp nảy ra ý nóng nảy trong lòng, cùng với sự do dự vào giờ này khắc này, ý vị như thế nào, lòng dạ Tạ Khâm biết rõ.

Giơ tay bỏ mũ quan xuống, đứng dậy đi về phía trước,

“Đi.”

Trịnh Các lão chỉ nói hắn cùng một đường với mình, trong miệng nói liên tục, “Tháng này có một nửa số ngày mưa, thế nước ở Hoài An nhất định lại tăng……”

“Lữ Thượng thư cũng thật là, biết rõ ngươi và Thái tử không hợp, còn một hai phải kéo ngươi đến dự tiệc, tối nay ông ta đúng là dựng một sân khấu kịch, chờ hát cho ngươi nghe đấy……”

“Bệnh thấp khớp cũ của Bệ hạ lại tái phát, mỗi lần đến ngày mưa dầm liền vô cùng đau nhức.”

“Ôi, mùa hè rắc rối thật đó.”

Mưa nhỏ tí ta tí tách rơi xuống giữa không trung, Trịnh các lão đi được một đoạn dọc theo hành lang thì phát hiện Tạ Khâm tay trần che mưa đã đi về một hướng khác,

“Này này này, ngươi đi đâu đấy?”

Xa xa, bóng dáng sừng sững kia biến mất trong màn mưa, cách màn mưa ném tới hai chữ,

“Về phủ.”