Nhạc Linh đang đứng trước tủ chọn quần áo, Tẩn Hiểu Phong bên kia điện thoại một mực dặn dò: “Mặc xinh đẹp một chút, lộ cả bả vai với lưng ra, trang điểm theo phong cách thịnh hành bây giờ…”
Nhạc Linh rút chiếc váy đẹp nhất tủ ra, bật cười nói: “Hôm nay là sinh nhật Chu Kỷ, mình chỉ đi tặng một món quà thôi, không cần rêu rao thế chứ?”
Tẩn Hiểu Phong: “Phái đối mặt với bao nhiêu bạn cũ chứ? Mọi người đều thích cậu như vậy, cũng nhớ thương cậu. Cậu nỡ lòng nào không chú ý ăn vận chứ? Hơn nữa đêm nay là lúc cậu trở thành ngôi sao lớn, cần phải coi trọng hình tượng của mình.”
“Hết cách với cậu luôn đấy.”
“Mình đi trước đây, cậu đừng vội, cứ ăn mặc trang điểm tỉ mỉ rồi đến.” Tẩn Hiểu Phong nói, khoan thai đến muộn mới trở thành tâm điểm của sự chú ý chứ.
Nhạc Linh ném di động qua một bên, vuốt ve làn váy. Đã về nước được bao nhiêu ngày rồi, cuối cùng… nhưng khi nhớ tới Hoắc Lương đã xảy ra quan hệ với Bạc Anh, cô ta cảm thấy ngực nghèn nghẹn như bị tắc cả đống bông vào vậy. Khó chịu, tức giận… Bất kể Nhạc Dao dùng thủ đoạn gì ép anh thì cô ta đều phải trừng phạt anh mới được. Nhất định phải buộc anh quỳ gối trước mặt thì cô ta mới bỏ qua. Nếu có thể bảo vệ suốt ba năm thì vì sao mấy ngày cuối cùng lại không được chứ!
Cô ta hít sâu một hơi, bắt đầu trang điểm.
…
Tiệc sinh nhật Chu Kỷ tổ chức tại một quán bar do một người anh em mở. Cả đám người vui cười đùa giỡn, đánh bài uống rượu, sương khói mờ ảo.
Đầu ngón tay Hoắc Lương lỏng lẻo kẹp một điếu thuốc, thoạt nhìn không mấy hưng trí đánh bài cùng đám bạn, những cô gái xung quanh đều không dám đến gần anh.
Thỉnh thoảng anh cũng ra ngoài uống rượu với bạn, nhưng không lần nào chỉ thuần túy vì né tránh Bạc Anh như hôm nay. Cô khiến lòng anh rối loạn.
Tẩn Hiểu Phong xem đồng hồ, cười nói: “Mau mở tivi lên đi, sắp tới giờ Nhạc Linh biểu diễn rồi!”
Chuyện Nhạc Linh tham gia Âm thanh Ma lực đã truyền khắp vòng bạn bè bọn họ. Tẩn Hiểu Phong vừa nói, có người nhanh chóng mở tivi trong phòng bao ra, lúc này đúng là thời gian một ca sĩ trước Nhạc Linh biểu diễn.
“Nghe nói Nhạc Dao tham gia Âm thành Thần ban, có phải cô ta nghe nói Nhạc Linh tham gia Âm thanh Ma lực nên cố ý không?”
“Cô ta muốn đấu với Nhạc Linh à? Đúng là buồn cười. Từ lúc về đến giờ Nhạc Linh còn chưa liên lạc với Hoắc Lương lần nào. Chính cô ta lại chột dạ như thế làm gì? Không đối nghịch với Nhạc Linh là không chịu được à?”
“A Lương, cậu nói một câu đi, Nhạc Linh về mấy ngày rồi có liên lạc với cậu không?” Chu Kỷ khá thân với Hoắc Lương lên tiếng hỏi. Anh ta biết Hoắc Lương cao ngạo, chắc chắn không chủ động liên lạc với Nhạc Linh, anh ta cố ý nói như vậy để muốn cho Hoắc Lương chút cảm giác nguy cơ.
Hoắc Lương bưng ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm: “Đừng nói mấy chuyện nhàm chán.”
“Vâng vâng, mời ngài tùy ý, chúng tôi nói chuyện của chúng tôi được chưa?”
“Nhạc Dao vì muốn đè ép Nhạc Linh mà bất chấp mọi thủ đoạn. Vậy mà còn dám tạo scandal với Khúc Dịch Kỳ thu hút lưu lượng nữa, không sợ chưa đỏ đã khét à.”
Điếu thuốc trên tay Hoắc Lương thoáng run lên, giương mắt nhìn người vừa nói chuyện. Bạc Anh tạo scandal với Khúc Dịch Kỳ? Anh phản xạ lấy di động ra xem thử là chuyện gì, nhưng vừa ấn sáng màn hình lại dừng tay, cất điện thoại vào túi.
“Hay chúng ta nghe xem cô ả hát thế nào đi? Dù sao thời gian lên sân khấu cũng không trùng với thời gian của Nhạc Linh.” Tẩn Hiểu Phong đề nghị, sau đó lập tức được mọi người tán thành.
Bọn họ đều muốn xem Nhạc Dao xấu mặt.
Ca sĩ trước Nhạc Linh biểu diễn rất nhanh đã xong, cuối cùng cũng đến Nhạc Linh lên sân khấu.
Cả phòng bao an tĩnh không ai nói câu nào. Trên sân khấu cao cấp của Âm thanh Ma lực, Nhạc Linh tựa một nàng tinh linh nhẹ nhàng lên sân khấu. Cô ta biểu diễn ca khúc xuất đạo của mình, do bậc thầy tự tay sáng tác, từ đẹp nhạc hay, phối với âm thanh trong veo trời phú của cô ta, đúng là hoàn hảo.
Hoắc Lương dựa vào lưng ghế nhìn cô gái trên màn hình, giữa sương khói lượn lờ, không ai thấy rõ vẻ mặt của anh.
Tẩn Hiểu Phong trộm liếc anh một cái, thấy anh có vẻ tập trung thì đánh mắt ra hiệu với Chu Kỷ.
Sau khi Nhạc Linh biểu diễn xong, đám người vỗ tay khen ngợi cô ta hết lời. Đúng lúc này, cửa phòng bao bị mở ra.
“Ngại quá, mình đến muộn. Trời tự nhiên đổ mưa…” Nhạc Linh vội vàng bước vào, mặc một chiếc váy trắng, tóc hơi ẩm. Lại nhờ đó càng thêm xinh đẹp tươi tắn, so với đám con gái trang điểm lòe loẹt trong phòng thì chẳng khác nào nàng tiên vừa bước ra khỏi rừng rậm. Đôi mắt cô ta lấp lánh ý cười, vừa thấy Hoắc Lương đã khựng lại, sau đó chuyển mắt qua chỗ khác.
Tẩn Hiểu Phong lập tức kéo cô ta vào, ấn cô ta xuống vị trí trống cạnh Hoắc Lương: “Bọn mình đang định xem Nhạc Dao biểu diễn, không phải cô ta cố ý đấu với cậu nên mới tham gia Âm thành Thần ban à?”
Nhạc Linh cực kỳ khó xử, cứ như đã kết luận Nhạc Dao sẽ rất khó coi khi bị so sánh với mình: “Hiểu Phong, đừng làm thế…”