Đã trải qua mười tập chương trình, thị giác và thính giác của khán giả cũng đã cảm thấy mệt mỏi nhạt nhẽo, vì thế các anh mới cần thiết kế trận thách đấu để kí©ɧ ŧɧí©ɧ khán giả. Vậy nhưng cuối cùng cũng không so được với sức mạnh của tư bản, kim chủ sau lưng Âm thanh Ma lực còn xa mới để Âm thành Thần ban bên này đọ lại được.
Nghe nói bên phía Âm thanh Ma lực mời được khách mời rất có trọng lượng, còn có công chúa piano rất có tiếng trong giới nghệ thuật đồng ý tham gia, nghe nhân viên làm việc bên đó tiết lộ, công chúa piano này là bất ngờ lớn nhất mà Âm thanh Ma lực chuẩn bị cho khán giả, chắc chắn có thể gây tiếng vang cho chương trình. Ngược lại nhìn Phương Hàm bên này, mới đầu khi mời người tham gia thì nhận được câu trả lời vì đủ mọi loại lý do ngoài ý muốn không thể tới tham dự, thậm chí có cả một bộ phận nhân viên làm việc đã từ chức chẳng cần lương là cũng đoán ra được tình hình thế nào rồi đấy.
Bên Phương Hàm không tìm ra được khách mời thách đầu nào vừa ý, cuộc điện thoại của Lạc Lan cũng coi như còn cho bọn họ chút hy vọng nhưng bọn họ vẫn không có quá nhiều hy vọng với Bạc Anh.
“Lúc trước Nhạc Dao nổi tiếng như thế, tiếc là bỗng nhiên biến mất âm thầm lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp nên đã bỏ lỡ mất cơ hội phát triển tốt nhất. Nhưng chắc cô ấy vẫn còn có một lượng người hâm mộ, có điều trừ phi cô ấy có thể trở lại sân khấu một cách bùng nổ, nếu không e rằng không lấy lại được mấy hào quang lúc trước. Không biết ba năm nay cổ họng cô ấy thế nào rồi, Lạc Lan đưa cô ấy tới chỗ chúng ta, có lẽ…” Là vì công ty đã không còn tài nguyên tốt hơn nào nữa dành cho cô? Dù sao cũng là sân khấu trở lại quan trọng như thế, bọn họ bị từ chối nhiều lần rồi, bây giờ tình hình khó khăn, bọn họ rất khó để không xuất hiện suy nghĩ như thế.
“Nhưng cô ấy đồng ý lộ mặt cũng là điểm khiến người ta mong đợi.”
“Cái này… khó nói lắm, trừ phi dưới lớp mặt nạ của cô ấy là khuôn mặt xinh đẹp như tiên trên trời, nếu không lại thành trò cười.”
“Tốt xấu gì cũng có một mánh khóe, còn nước còn tát mà.”
Trong lòng ekip chương trình cũng không có quá nhiều mong đợi. Từ khi ca sĩ Nhạc Dao ra mắt, người ta vẫn luôn bàn tán liên tục về diện mạo của cô, có rất nhiều người đều cảm thấy cô chắc chắn có khuôn mặt xấu không dám để người ta thấy nên mới phải che đi, nếu như xinh đẹp thì có mà không đợi được để khoe ra cho người khác nhìn ấy chứ, sao mà phải giấu giấu diếm diếm làm gì?
Lúc này Lạc Lan đang đưa Bạc Anh đến đài truyền hình, hôm nay cô cần gặp mặt và ký kết hợp đồng. Dù sao trong hoàn cảnh bị kẻ địch dồn sức tấn công, Phương Hàm cũng phải cố hết khả năng để giữ được thương hiệu, không làm hỏng dũng khí anh ta đánh cuộc một trận này, cho nên cô không cất tiếng hát để xác nhận xem có nghe được hay không thì sao có chuyện người ta cho cô tùy tiện lên sân khấu được.
---
Nhân viên làm việc của ekip chương trình đã đứng ngoài cổng đợi, vừa nhìn thấy Lạc Lan xuống xe là nhanh chóng tiến tới đón: “Cô Lạc, tôi…”
Bỗng ánh mắt cậu ta đờ đẫn.
Bạc Anh đi bên cạnh Lạc Lan, mỉm cười dịu dàng với cậu ta. Giây phút ấy, cả thế giới quanh cậu ta dường như bỗng chốc mất đi màu sắc, chỉ có một mình người cô đang phát sáng.
Hệ thống: Tại sao rõ ràng là Yandere mà lại có ngoại hình trông như thiên thần thế? Quyến rũ quá vậy! Có khi nào chính là thứ gì càng đẹp lại càng độc được nói đến trong truyền thuyết?
Cậu trai kia vô thức ôm lấy ngực: “Không… không lẽ đây chính là cô Nhạc… Nhạc Dao?”
Bạc Anh: “Chào anh.”
“Chào cô, chào cô. Tôi… tôi là fan hâm mộ của cô, tôi thích cô nhiều năm lắm rồi, cô có thể cho tôi xin chữ ký không?”
Bạc Anh: “Được chứ!”
Lạc Lan nhìn ngây người mấy giây sau mới phản ứng kịp, ôm tay đứng một bên với ánh mắt nhìn thấu tất cả. Lạc Lan có quen biết qua lại với Phương Hàm nên biết đây là nhân viên cũ bên cạnh anh ta, cô ấy nhớ người này là fan cứng của Phượng Vũ Hàm mà, từ lúc nào mà cậu ta lại đổi thần tượng thế nhỉ?
Ồ, vừa rồi thôi. Đợi đã, ấy, máu mũi cậu ta sắp chảy ra ngoài rồi kìa!
…
Phương Hàm vẫn đang không hết hy vọng tìm kiếm người chơi thách đấu đủ xuất sắc, bỗng điện thoại của anh ta vang lên báo có cuộc gọi của Phó đạo diễn gọi tới, giọng nói đầu dây bên kia vô cùng kích động: “Đạo diễn Phương, không cần tìm, không cần tìm nữa!!! Chúng ta chắc chắn có thể thắng! Chắc chắn có thể giẫm chết Âm thanh Ma lực dưới chân!!!”
Đạo diễn Phương: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phó đạo diễn: “Anh đến đây thì biết. Mau lên, không chút nữa họ đi mất rồi.”
Mặt mũi Phương Hàm nhăn tít lại, nghe xong cuộc gọi bèn đứng lên đi xuống.
Sau đó lâp tức cười tươi như nở hoa.
“Thông báo cho bộ phận tuyên truyền, tập trung tuyên truyền cho cô ấy! Chúng ta dựa vào cô ấy để đánh thắng Âm thanh Ma lực đáng chết kia!!!”