Đào Hồng sợ hết hồn, không dám nói thêm gì, hằm hằm lườm Bạc Anh, xoay người định bỏ đi.
Đúng lúc này Bạc Anh nhấc chân lên đá cô ta xuống lầu.
Đào Hồng đứng ở bậc thang không cao lắm, là bậc thứ 5. Bạc Anh đá một cú, cả người cô ta ngã nhào trên đất, sống mũi đập xuống sàn, máu mũi lập tức tuôn ra.
Hoắc Lương bàng hoàng nhìn Bạc Anh.
Bạc Anh quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng nhã nhặn tựa thiên thần với anh: “Là cô ta giội nước lên sàn muốn hại em té ngã trước.”
Hoắc Lương thèm tin cô chắc, đồ phụ nữ xấu xa này! Anh trưng bộ mặt lạnh lùng, sải bước xuống lầu, ngay sau đó dẫm phải chỗ nước đọng kia, thế là trượt chân...
“Bịch!” Hoắc Lương bệt mông ngã ngồi xuống bậc cầu thang, phần eo cũng đập xuống cầu thang, may mà chân anh rất dài nên vừa chống chân xuống đất, người cũng không bị trượt đi thêm nữa nhưng cú ngã vừa rồi cũng đủ làm anh đau.
Má Trương được thuê làm việc đã ba năm nay mà lần đầu tiên gặp cảnh cậu chủ cao quý thảm hại như thế, bà ta bưng miệng không dám động đậy chút nào.
Đào Hồng sõng soài ra đất, ngoái đầu nhìn lại, biểu cảm vừa đau lại vừa tức ngừng lại trên mặt cô.
Bỗng chốc khung cảnh rơi vào yên tĩnh gượng gạo.
Hoắc Lương ngồi bên chân Bạc Anh, một chiếc dép lê đi trong nhà còn trượt ra khỏi chân anh.
Bỗng chốc Hoắc Lương đỏ mặt tía tai, máu sôi lên như sắp bốc cháy xông lên mặt, sắc mặt anh lúc xanh lúc trắng, thầm nghĩ, người phụ nữ này chắc chắn lại cười anh cho xem!
“Chồng ơi, anh ngã có đau không?” Bạc Anh cúi lưng kéo cánh tay anh, giọng nói của cô dịu dàng mang theo ý quan tâm chứ không có chút cười giễu nào.
Hệ thống: Đúng thật là chân ái mà!
Cô vừa tiến lại gần, nghiêng người tới đã có mùi hương thơm dễ chịu bay vào mũi, khóe mắt Hoắc Lương liếc thấy cả “bầu trời khung cảnh”, bất ngờ eo cũng không đau, mông cũng không đau nữa, anh gạt tay cô ra, chống tay xuống đất tự đứng dậy: “Tôi không sao.”
Anh vừa đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn Đào Hồng với ánh mắt lạnh lùng dọa người, nghiến răng nghiến lợi: “Cô còn không cút đi?” Nếu như không phải tại người phụ nữ này, anh nào có mất hết mặt mũi trước mặt Bạc Anh như thế!
Mũi Đào Hồng chảy máu, răng lợi cũng đang chảy máu, vốn dĩ cô ta còn muốn tố khổ nhưng vừa thấy Hoắc Lăng lườm như thế cũng đã sợ run cầm cập, vội vàng đứng lên.
“Má Trương, ai đã đồn chuyện trong nhà ra ngoài thế?” Giọng nói Bạc Anh chầm chậm cất lên. Cô làm việc có đầu có cuối, đâu có chuyện tính “nợ nần” mà chỉ tính nửa vời.
Má Trương sao không hiểu được tình hình trước mắt, bà ta vội vàng nói: “Là Đào Hồng, tôi đã ngăn cô ta rồi mà không ngăn nổi, xin lỗi phu nhân, xin cô hãy cho tôi một cơ hội nữa.”
“Tốt lắm, nếu có người còn dám nhiều lời lắm miệng, bà không xử lý được thì phải ra tòa làm nhân chứng đấy.”
“Vâng, vâng!”
Đào Hồng quả thực không dám tin vào tai mình nữa. Mấy người này bị bệnh hay sao mà có chút chuyện cỏn con cũng đòi lôi ra tòa như thế?
“Cho dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi gì cũng thế, chỉ cần xâm hại tới lợi ích của tôi là tôi cứ thích mang pháp luật ra để giải quyết đấy.” Giọng nói tuy dịu dàng nhưng lại khiến người nghe có cảm giác rét run sợ hãi.
Đào Hồng ở đây lâu như thế vẫn luôn tuồn tin tức cho bạn của Nhạc Linh, để mấy người Tần Hiểu Phong chê cười cô, cô ta còn cung cấp cho bọn họ rất nhiều đề tài bàn tán và chuyện cười những lúc rảnh rỗi.
Cũng may mà bây giờ là xã hội pháp trị, nếu không lưỡi của Đào Hồng thảm rồi, làm gì có chuyện chỉ đuổi cút cô ta.
Nỗi sợ bản năng khiến Đào Hồng không dám ở lại thêm nữa, cô ta vừa lăn vừa bò chạy mất dép, đến tiền lương cũng không dám đòi Bạc Anh.
Hoắc Lương ra đến ngoài mới phát hiện ra mình còn mặc quần áo ngủ phối với dép lê, anh thấy thế mà rầu rĩ không thôi, nhưng nếu bây giờ quay về lại, anh sẽ gặp phải Bạc Anh, cứ nghĩ tới dáng vẻ không biết xấu hổ ấy của Bạc Anh là anh lại thấy bực mình, thế là anh chỉ đành đến nhà xe lái xe chạy đi.
Anh vừa lái xe, cảnh tượng tối qua đã hiện lên trong đầu, cơ thể lại cảm thấy khô nóng, phản ứng này khiến anh bực bội vô cùng, anh cúi đầu liếc xuống dưới… đúng là không ra gì!!!
Tối hôm qua mới đẩy mấy cái mà đã khiến cô ta được như ý rồi, lẽ nào anh là loại đàn ông vô dụng đến mức không khống chế nổi nửa thân dưới của mình hay sao?
Không, tuyệt đối không phải thế, chắc chắn là vấn đề do người phụ nữ đáng chết kia! Có phải cô ta đã bỏ thuốc cho anh không?
Bọn họ thức giấc cũng không tính là sớm, khi Hoắc Lương đến công ty cũng đã chín giờ. Sau khi Hoắc Lương bước vào thang máy chuyên dụng lên tầng, những thư ký văn phòng chủ tịch ngẩn người nhìn theo bóng anh.
Chủ tịch Hoắc của bọn họ trước giờ quần áo đóng bộ chỉnh tề, giày da bóng lộn không hạt bụi, tóc tai chải mượt một cọng cũng không bung, vừa quy cách vừa lạnh lùng như người máy, mà sao hôm nay lại mặc bộ quần áo ngủ, tóc tai rối bù còn đang đi dép lê trong nhà thế này? Lần đầu tiên bọn họ mới thấy dáng vẻ giống con người thế của anh.