Nhạc Linh cúi đầu, che giấu vẻ vui mừng lan tràn nơi đáy mắt. Hoắc Lương vì cô ta mà giữ mình trong sạch, chuyện này khiến cô ta rất vui nhưng cô ta sẽ không chủ động, như thế thì mất giá lắm. Cô ta không có ngu ngốc như Nhạc Dao. Cô ta sẽ không chạy theo ánh trăng, cô ta muốn ánh trăng phải lao về phía mình. Khi cô ta đứng trên sân khấu, ánh mắt của anh sẽ không thể rời khỏi cô dù gì một giây.
Lúc này điện thoại của Tần Hiểu Phong lại có tin nhắn đến. Tần Hiểu Phong cúi đầu nhìn, biểu cảm chế giễu trên mặt thoáng chốc cứng đờ.
Nhạc Linh: “Sao vậy?”
Nhạc Linh đi tới, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình mà người hầu Đào Hồng gửi đến.
[Nguy rồi, không biết tối qua Nhạc Dao đã giở trò gì mà anh Hoắc đã lên giường với cô ta, trong phòng ngủ chỗ nào cũng thấy bαo ©αo sυ đã qua sử dụng!!!]
Toàn thân Nhạc Linh bỗng nhiên cứng ngắc.
...
Lạc Lan dẫn Bạc Anh tới công ty.
Giới giải trí đổi mới quá nhanh, Giải trí Hoàn Cầu, nơi mà Lạc Lan đang đầu quân là một công ty lớn, trong tay họ có hai đỉnh lưu, một cơ số nghệ sĩ tuyến hai tuyến ba và một nhóm thực tập sinh chất lượng. Mặc dù Bạc Anh từng có một thời gian nổi tiếng nhưng dẫu sao cũng đã ba năm rồi, đoán chừng fan của cô cũng bỏ đi gần hết, muốn lấy được tài nguyên tốt từ tay rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác thì không phải chỉ báo một câu là có thể quay trở lại.
Trước khi đến Lạc Lan đã gọi điện cho sếp của cô ấy là Chu Tài, nói sơ qua về trường hợp của Bạc Anh. Chu Tài nghe xong nhíu chặt mày, nếu Lạc Lan không phải là người đại diện vàng của công ty và anh ta buộc phải nể mặt thì anh ta đã chẳng thèm tốn thời gian gặp Bạc Anh.
27 tuổi, giấu chuyện kết hôn, tạo hình đeo mặt nạ lúc hát, chỉ dựa vào ba điểm này thôi Chu Tài đã kết luận Nhạc Dao không thể nào trở lại đỉnh cao, không thể làm gà đẻ trứng vàng cho anh ta được nữa. Trong đầu anh ta đã nghĩ xong cách ăn nói thế nào để từ chối Lạc Lan, cho đến khi Lạc Lan đẩy cửa phòng làm việc của anh ta, một mùi hương lôi cuốn ùa vào.
Bạc Anh đứng trước mặt Chu Tài, vóc dáng đẹp mê hồn được bó sát trong chiếc váy dài không hở một chút nào nhưng lại lộ rõ từng đường nét cơ thể. Gương mặt tựa thiên thần mỉm cười nhìn anh ta. Vừa nền nã lại vừa gợi cảm, vừa đoan trang mà cũng thật sắc sảo, quyến rũ nhưng không hề khiếm nhã, ngược lại vẻ cao quý có một không hai này càng khiến người ta thầm suy nghĩ miên man.
Chu Tài chảy máu mũi, đầu óc cũng lâng lâng.
Ngoại hình này phải push, không push không phải người!
...
Chu Tài bị sắc đẹp làm lu mờ lý trí, nhưng Lạc Lan vẫn còn tỉnh táo. Cô dẫn Bạc Anh đến phòng thu âm để thử giọng. Ba năm rồi Bạc Anh không hát, cần phải xem xem giọng cô thế nào mới có thể vạch ra hướng đi chính xác cho sự nghiệp của cô.
“Lạc Lan tìm đâu ra báu vật này thế? Với ngoại hình ấy thì dù có làm bình hoa di động thôi cũng nổi rần rần.”
“Mặc dù tôi không chịu được chất giọng khó nghe, xúc phạm đôi tai của mình nhưng nếu là cô ấy, kể cả giọng có kinh khủng đi nữa thì tôi vẫn bỏ qua hết!”
“Anh bị khùng hả? Cô ấy là Nhạc Dao, hát hay lắm đấy, dù tình trạng giọng không bằng ba năm trước đi nữa thì cũng không đến nỗi nào đâu.”
Các giáo viên trong phòng thu âm xì xào bàn tán.
Bạc Anh đứng trước micro, đang nghĩ xem mình sẽ hát gì. Tuy cô chưa từng làm ca sĩ chuyên nghiệp nhưng cô hát rất khá. Trong mười kiếp của mình, cô từng là nàng tiên cá, từng là thần linh, dùng giọng hát mê hoặc người khác, dùng thần âm chữa bệnh cho mọi người. Mỗi lần cô chuyển kiếp, một số kỹ năng của kiếp trước sẽ được đem tới kiếp sau, bởi vì đó là lời chúc và sự đáp lễ mà ý thức thế giới của cô đã dành cho cô.
Bạc Anh nhắm mắt lại, mở miệng cất tiếng hát.
Giây phút ấy, tất cả nhân viên của phòng thu âm đều ngẩn người.
...
Một lát sau Lạc Lan cầm tờ đơn đi tới.
“Đây là “Âm thanh Ma lực”, gameshow hot nhất hiện nay, có lượng fan cực kỳ đông đảo, hội tụ những tên tuổi lớn, nhưng có hình thức thách đấu. Mặc dù gần đến thời gian ghi hình rồi nhưng với thực lực của cậu, chỉ cần cậu muốn mình vẫn có thể giành một vị trí khách mời cho cậu. Còn đây là Ca Vương, không hot bằng Âm thanh Ma lực nhưng đội ngũ sản xuất uy tín, hai tháng sau bắt đầu ghi hình, nếu cậu tham gia thì làm khách mời thi đấu luôn. Cậu thích cái nào?” Lạc Lan hít một hơi, không để bản thân đánh mất giá trị của một người đại diện vàng, cô điềm tĩnh hỏi.
Nhưng mà cô thật sự không ngờ rằng sau ba năm, thực lực của Bạc Anh không những không tụt dốc mà còn đáng kinh ngạc hơn. Đó là giọng hát mà con người có thể cất lên được ư? Thật?!
“Ờm...” Bạc Anh trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy mình đều không thích cả hai chương trình này cho lắm. Cô đưa tay với lấy tờ đơn trên tay Lạc Lan, đây là danh sách các chương trình gameshow ca hát có quy mô toàn quốc mùa này. Ánh mắt Bạc Anh dừng trên một cái tên: “Âm thanh Thần ban... Mình thích cái tên này.”