Điền Kiến Nghiệp rất không khách khí mở miệng đuổi người: "Điền Đại Nha, cô cũng thấy đấy, nhà chúng tôi ăn cơm không rảnh bắt chuyện cô, cô nhanh về đi! Chuyện hôm nay chúng tôi cũng không so đo với cô."
Thái độ hắn ác liệt như vậy, một là cảm thấy Điền Đại Nha tới thêu dệt chuyện nói năng linh tinh; hai cũng là hắn luôn chán ghét một nhà Điền Đại Lâm, thấy cho bọn họ nhân cách đáng khinh không cần mặt mũi.
Điền Thiều liếc mắt nhìn Điền Kiến Nghiệp, hắn trên mặc áo sơ mi trắng dưới mặc quần màu xanh quân đội. Da rất trắng, con mắt sáng rõ, thoạt nhìn là cậu bé mặt trời.
Mã Đông Hương cũng không khách khí nói: "Đại Nha, kẹo sữa là chúng ta đưa nhưng việc này nhà chúng ta không liên quan."
Điền Thiều nhìn về phía Điền Linh Linh cười một cái, chỉ là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt: "Cô cũng cho rằng việc này không liên quan tới các người."
Điền Linh Linh cảm thấy thái độ của cô ấy rất kỳ quái, không khỏi cau mày nói: "Đại Nha, cô có lời gì cứ việc nói thẳng? Cô vòng vo như vậy tôi không rõ."
Tứ Nha có chút khẩn trương, bây giờ cô muốn về nhà rồi, vì vậy dùng sức lôi kéo tay Điền Thiều.
Điền Thiều nói một cách lạnh lùng: "Tôi đến tìm nhà các người, không phải đầu óc có bệnh mà là bởi vì hôm qua người cứu cô là tôi. Vì cứu cô, tôi suýt nữa không còn mạng. Kết quả tỉnh lại tôi từ cứu người biến thành nhảy sông tự sát, cha mẹ tôi cũng trở thành kẻ xấu bán con gái. Vốn tưởng rằng sau khi cô về thôn sẽ giải thích với người trong thôn, nhưng không nghĩ các người không chỉ không chứng danh giúp tôi ngược lại còn bao lớn bao nhỏ đưa tới nhà Bành Niệm Thu."
Bộp....
Chị dâu cả Điền cả kinh sợ làm bát trong tay rơi xuống đất, dưới đất nhà họ là gạch xanh làm bát bị vỡ toang.
Điền Kiến Nghiệp căn bản không tin, cười lạnh nói: "Cô nói cô cứu Linh Linh nhà tôi? Vậy vì sao hôm qua không nói hôm nay mới đến nói?"
Điền Xuân tức giận quát một tiếng: "Kiến Nghiệp, câm miệng cho ta."
Bởi vì là con trai út cho nên thường ngày quản thúc không nghiêm, lại không nghĩ rằng đứa con này lại không rành đối nhân xử thế. Người ta tới cửa nói cứu người nhất định là có chứng cứ, nếu không... chạy tới nói chuyện này làm gì.
Mã Đông Hương hỏi Điền Linh Linh: "Linh Linh, rốt cuộc là người nào cứu con?"
Điền Linh Linh lắc đầu nói: "Mẹ, hôm qua sau khi con rơi xuống nước não trống rỗng, sau có người tới gần con cũng không nhớ gì hết. Còn về ai cứu con, con không biết."
Bành Niệm Thu nói là cô ta cứu, cô tự nhiên tin.
Điền Thiều nói: "Hôm qua tôi giặt quần áo ở sông, đột nhiên nghe được có người hô cứu mạng, lại thấy cô ở trong nước giãy dụa lập tức nhảy xuống cứu. Lúc đó cô bị kinh hãi, tôi tới gần cô rất dễ bị cô tóm lấy kéo chết cùng nên không có cách nào tôi chỉ có thể đánh cô ngất xỉu kéo vào bờ. Đợi tôi đẩy cô lên bờ muốn bò lên thì đột nhiên bị chuột rút, sau đó lại bị nước kéo trôi ra ngoài. Cũng may tôi mạng lớn, lúc quan trọng tóm được một nhánh cây bên bờ, sau đó dốc hết sức lực bơi vào bờ."
Thực ra không phải mạng lớn mà Điền Đại Nha thực sự đã chết chìm bỏ mạng mới đổi thành cô. Cô kỹ thuật bơi tốt, lúc đó mặc dù còn mơ mơ màng màng nhưng ý thức được đang chết đuối nên tự cứu... nếu không đã sớm thành vong hồn.
Điền Kiến Nghiệp vẫn chưa tin, nói: "Nếu là cô cứu người, vì sao hôm qua không nói, hôm nay chạy tới nhà của tôi nói?"
Điền Thiều cảm thấy Đại Nha đều là bị bề ngoài người này lừa, lớn lên cũng được nhưng là cái gối thêu hoa, nhìn được nhưng không dùng được: "Hôm qua tôi hôn mê nửa ngày mới tỉnh, sau khi tỉnh lại cũng đau đầu ác liệt. Cha mẹ tôi tin Bành Niệm Thu nói dối, cho rằng tôi không nguyện ý gả Sử Thiết Sinh nên nhảy sông tự sát, sợ tới mức đã nhanh chóng vay tiền trong đội và ông chú hai tới Sử gia từ hôn."
Mã Đông Hương rất kinh ngạc nói: "Đại Nha, ngươi từ hôn rồi sao?"
"Vâng, chiều hôm qua đã từ hôn."
Chị dâu cả Điền nổi lên lòng nghi ngờ, hỏi: "Tôi nghe nói chiều hôm qua Sử cán bộ đến nhà cô, sau đó bị thương rời đi? Cô đã xuống nước cứu Linh Linh, vì sao còn từ hôn?"
Điền Thiều thẳng thắn nói: "Họ Sử kia vừa già lại xấu còn có bốn đứa con, đứa lớn nhất còn nhỏ hơn tôi 02 tuổi. Nhà tôi quá nghèo, vì để cha mẹ bớt nhọc lòng nên mới đồng ý. Nhưng tình cảnh bây giờ đã không như vậy, tôi liều mình cứu Linh Linh, tôi tin các người sẽ không bạc đãi tôi nên tất nhiên không muốn nhảy vào hố lửa này nữa."
Ngay từ đầu cô chưa từng muốn cái gì, chỉ muốn Điền Linh Linh giải thích rõ giúp Đại Nha cùng vợ chồng Điền Đại Lâm trong sạch là được rồi, nhưng Điền Kiến Nghiệp thực sự ác tâm đến cô còn nói cô giả mạo ân cứu mạng kiếm chỗ tốt thì được thôi... nếu không quá có lỗi với Đại Nha rồi, cô bé này vì cứu Điền Linh Linh mà ngay cả mạng cũng không còn.
Mã Đông Hương nghe vậy chân mày trực nhảy.
Điền Kiến Nghiệp lạnh lùng nói: "Cô nói cô cứu em gái tôi thì là cô cứu chắc, chứng cớ đâu?"
Điền Thiều giễu cợt nói: "Lúc tôi tới gần Điền Linh Linh, hai tay cô ấy cầm chặt cánh tay và bả vai của tôi. Cánh tay và bả vai của tôi đều bị tóm lấy, bây giờ còn chưa tan vết bầm."
Điền Kiến Nghiệp tức khắc bắt được nhược điểm, giễu cợt nói: "Cô đúng là há mồm nói dối không biết ngượng, Linh Linh ngay thường một cây đậu còn không bẻ nổi, con bé nhỏ như vậy làm sao có sức lực mà tóm lấy cánh tay cô."
Điền Linh Linh mặt đỏ lên.
Nghe vậy Điền Thiều hỏi: "Tôi nghe nói lúc anh học cấp 3 thành tích đều đứng đầu."
"Cô đừng lảng sang chuyện khác."
Người ngu ngốc không có đầu óc như vậy làm thế nào mà học hành được như vậy? Điền Thiều nói: "Lúc đó Điền Linh Linh sắp chết, vì mạng sống chỉ cố giãy dụa trong nước, quá trình giãy giụa hai tay chỉ muốn bắt được bất luận cái gì có thể cứu mạng. Người đang cận kề cái chết sẽ bộc phát lực lượng khó có thể tưởng tượng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc đó tôi phải đánh ngất cô ấy, nếu không...tôi sẽ bị cô ấy kéo không buông tay, đến lúc đó cả hai người đều phải chết."
Nói đến đây cố ý dừng lại, Điền Thiều nhìn về phía Điền Linh Linh nói: "Tôi đập là phía sau gáy cô, sợ cô không ngất nên xuống tay rất mạnh. Cho nên sau khi cô tỉnh lại, gáy nhất định sẽ rất đau."
Điền Linh Linh gật đầu nói: "Phải, sau khi tỉnh lại tôi đau sau gáy không chịu được, bác sĩ nói là bị người đánh."
Điền Thiều ừ một tiếng nói: "Bành Niệm Thu năm nay 15 tuổi, người vừa gầy lại nhỏ, các người cảm thấy cô ta có sức lực lớn để kéo người lên bờ như vậy sao? Nếu các người vẫn không tin, có thể hỏi cô ta quá trình cứu người."
Nói xong, cô ác ý nói: "Đương nhiên, nếu các người vẫn thừa nhận ân nhân cứu mạng là Bành Niệm Thu, tôi chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Trở về tôi cũng sẽ nhắc mấy người em gái, về sau đừng làm người tốt, đỡ phải góp mình vào còn liên luỵ người nhà."
Mã Đông Hương nghe vậy lập tức nói: "Đứa bé này nói cái gì ngốc vậy, việc này chúng ta nhất định phải tra rõ."
Nhưng thật ra bà tin tưởng Điền Thiều, chỉ là nghĩ đến Lý Quế Hoa không khỏi đau đầu.
Điền Xuân suy nghĩ một chút nói: "Con dâu cả, con tới nhà Đại Đầu hỏi thăm một chút quá trình Niệm Thu cứu người."
Điền Thiều bỏ thêm một câu: "Chị dâu cả Điền, chị không chỉ hỏi quá trình Bành Niệm Thu cứu người còn phải kiểm tra trên người cô ta có vết thương hay không?"
Điền đại tẩu nhìn về phía Điền Xuân, thấy ông gật đầu liền vội vàng đi ra.
Điền Xuân nói: "Mẹ bọn nhỏ, đi lấy hai bộ chén đũa. Đại Nha, Tứ Nha, hai đứa hôm nay ăn cơm chiều nhà ta đi."
Trên bàn có ớt xào thịt, trứng gà xào rau hẹ. Nhìn thịt mỡ béo ngậy, Tứ Nha nuốt nước miếng. Đáng tiếc Điền Thiều không như cô nguyện, uyển chuyển cự tuyệt luôn.