Điền Thiều nhìn Lý Quế Hoa rõ ràng không an lòng nhưng vẫn không nhả miệng, sắc mặt nhất thời khó coi. Cô biết nói cùng Lý Quế Hoa nhiều nữa cũng vô dụng, bởi vì bà đã bị hai chữ "công tác" này mê mẩn tâm trí.
"Ba, ngài vào đi."
Sau khi Điền Đại Lâm đi vào, Điền Thiều liền nói với ông: "Công việc bây giờ vô cùng khó tìm, việc này hai người hẳn đều biết?"
Lý Quế Hoa còn muốn cho cô bỏ đi ý niệm huỷ hôn trong đầu, chịu đựng khó chịu nói: "Không phải khó tìm mà là căn bản tìm không ra. Nhà máy mướn người đều chỉ tuyển hộ khẩu trong thành, hộ khẩu nông thôn còn không có tư cách báo danh."
Đương nhiên, hộ khẩu nông thôn còn có 3 cách tìm việc, một là làm theo ca, hai là chuyển nghề, ba là tốt nghiệp đại học Công nông binh phân phối công tác. Nhưng 03 loại này đều không liên quan tới nhà họ.
Việc này Điền Thiều tự nhiên rõ ràng, cô nói: "Không chỉ hộ khẩu nông thôn không có tư cách vào nhà máy, dù là hộ khẩu trong thành rất nhiều người cũng không tìm được việc, cho nên những người này đều bị phân xuống nông thôn xây dựng."
Công xã bọn họ có rất nhiều trường hợp bị phân xuống, có nhiều người còn thành gia lập thất ngay tại đây, cho nên không cần cô tốn nước miếng.
Lý Quế Hoa vẫn chưa tin Sử Thiết Sinh lừa bà, nói đúng hơn là bà không nỡ bỏ Sử Thiết Sinh hứa hẹn công việc: "Đại Nha, Thiết Sinh là trưởng ban hậu cần mỏ quặng, tìm cho con một công việc cũng không phải việc khó."
Điền Thiều nói thẳng: "Con lớn nhất của hắn năm nay tròn 15 tuổi, đã có thể tham gia công tác. Coi như hắn có thể sắp xếp nhất định cũng là sắp xếp cho con trai của mình trước. Hay là mẹ cảm thấy, ở trong lòng hắn vị hôn thê chỉ gặp qua 2 lần còn quan trọng hơn con trai ruột?"
Ở niên đại này 16 tuổi có thể tham gia công tác, dù tuổi tác không đến cũng có thể đổi ngày sinh.
Trong trí nhớ không ai nói qua Điền Đại Nha dáng dấp xinh đẹp, đều là khen cô chịu khó hiếu thuận, nói nhà ai cưới được cô là có phúc. Chỉ là sau Điền Đại Lâm nói muốn Điền Đại Nha kén rể, loại trêu ghẹo này mới không còn.
Nghĩ tới đây, Điền Thiều giễu cợt nói: "Tên Sử Thiết Sinh này muốn bỏ 360 đồng mua một người vợ về, ngoan ngoãn hầu hạ cả nhà họ đấy."
Nói Sử Thiết Sinh mua vợ không khác nào nói bọn họ bán con gái, nếu để người có ý nghe được, vợ chồng bọn họ không phải bị đưa đi cải tạo sao.
Lý Quế Hoa vừa tức vừa giận, nắm tay đập vào người Điền Thiều, chỉ là mới đánh một cái đã bị Điền Đại Lâm cản lại.
Điền Đại Lâm lấy giọng nói: "Đại Nha, là ta với mẹ con suy nghĩ không chu toàn thiếu chút nữa thì đẩy con vào hố lửa. Con yên tâm, bây giờ ta với mẹ con đi Sử gia huỷ hôn ngay."
Thực ra Sử gia mời bà mối thím Từ tới cửa xin cưới 3 lần. Lần đầu tới Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa lập tức cự tuyệt, lần thứ hai nói cho 360 đồng lễ hỏi, Điền Đại Lâm cũng một mực từ chối thẳng. Lần thứ ba nói ngoại trừ 360 đồng lễ hỏi còn sắp xếp cho Điền Đại Nha công tác, Điền Đại Lâm lúc này mới đáp ứng.
Điền Thiều nghe nói như thế, chút tức giận còn sót lại cũng biến mất. Căn nhà này của Điền gia mưa liền dột, còn thiếu trong đội 180 đồng cùng không ít lương thực. Điều kiện Sử Thiết Sinh đưa ra vợ chồng 2 người quả thực rất khó cự tuyệt, chỉ sợ bọn họ có lòng nghi ngờ cũng sẽ ôm tâm lý may mắn. Không có cách nào, sợ nghèo, liền muốn đánh cuộc một phen.
Lý Quế Hoa bị Điền Đại Lâm kéo ra ngoài, chỉ là sau khi đi ra lại nhanh chóng vòng trở lại, còn muốn khóa trái cửa phòng.
Điền Thiều thấy bà vẫn không buôn lập tức mất kiên nhẫn.
Lý Quế Hoa đỏ vành mắt nói: "Từ hôn? Ông mở miệng thật dễ. Ông biết chúng ta không chỉ có khoản nợ trong đội, ngày hôm trước tập hợp trả nợ còn đặt mua không ít thứ, chúng ta không có tiền trả lại cho Sử gia đâu."
Coi như là Sử gia tính toán, một khi huỷ hôn, lễ hỏi cùng với lễ đính hôn đều phải trả lại không thiếu một phần. Tiền này không thể thiếu, nếu không... về sau mấy đứa con gái cũng không dễ cưới gả.
Bắt đầu dùng khổ nhục kế rồi? Đáng tiếc Điền Thiều không để mình bị đẩy vòng vòng: "Biết rõ đó là một hố lửa còn muốn con nhảy vào?"
Lý Quế Hoa khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Đại Nha, huỷ hôn không chỉ là chuyện đền tiền hay không. Sử Thiết Sinh quen biết rất nhiều người, bây giờ chúng ta huỷ hôn làm mất mặt hắn, hắn muốn trả thù cả nhà chúng ta liền khó sống. Đại Nha, coi như mẹ van con, vì một nhà chúng ta con đừng bướng bỉnh nữa được không?"
Điền Đại Nha lương thiện muốn cho người nhà được sống cuộc sống tốt, cho nên biết rõ đó không phải là nhà chống tốt cũng để bản thân chịu uất ức. Điền Thiều có chút không nỡ cho cô bé hiểu chuyện này, cô lạnh rên một tiếng: "Hắn ta công tác ở hầm mỏ huyện bên, không có năng lực lớn như vậy. Hơn nữa vua cũng thua thằng liều, nếu hắn dám trả thù con sẽ đi tố cáo hắn, đến lúc đó hắn không phải cuốn gói về nhà trồng ruộng coi như hắn may."
Lý Quế Hoa nghe nói như thế sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, bà không rõ, làm sao đứa lớn chỉ nhảy sông một lần mà gan cũng thay đổi lớn theo. Có điều tỉnh táo lại nghĩ cũng thấy có lý, bà không còn sợ hãi như vậy: "Đại Nha, một khi từ hôn danh tiếng con sẽ không tốt, về sau khó tìm được việc hôn nhân tốt. Đại Nha, mẹ sợ con hối hận."
Điền Thiều không muốn lãng phí lời nữa, thả chiêu lớn: "Nếu mẹ nhất định phải buộc con gả, chờ con đến Sử gia rồi sẽ dùng bao thuốc chuột cùng súc sinh kia đồng quy vu tận, chỉ hy vọng đến lúc đó mẹ đừng hối hận."
Đương nhiên, cô nói đồng quy vu tận chỉ là hù dọa Lý Quế Hoa, chẳng may chết cái không xuyên quay về chẳng phải là quá thiệt sao. Thật đến một bước kia, đoạn tuyệt quan hệ là được.
Lý Quế Hoa sợ đến hai chân đều mềm nhũn, nghiêm mặt nói: "Nha đầu chết tiệt kia, con đang nói hưu nói vượn cái gì..."
Điền Thiều không thèm nhắc lại, chỉ lạnh lùng mà nhìn bà.
Trong lòng Lý Quế Hoa toát ra thấy lạnh cả người, lại nghĩ tới chuyện cô ngã xuống sông, chán nản nói: "Quên đi, con không lấy thì không gả nữa!! Là chúng ta không có cái mệnh này."
Nói xong lời này, Lý Quế Hoa lại tập tễnh đi ra ngoài.
Điền Thiều một hơi nhiều lời như vậy cũng hơi mệt chút, tựa ở đầu tường chợp mắt. Nghe được tiếng bước chân, cô chỉ mở hé mắt.
Tam Nha lo lắng hỏi: "Đầu chị còn đau không?"
Điền Thiều lắc đầu nói: "Chị không sao, em không cần lo. Chị đói rồi, em nhanh đi làm cơm đi."
Thấy chị cả thần sắc không có dị thường gì, Tam Nha cũng đi ra làm việc.
Nghĩ tình huống một nhà này, Điền Thiều không khỏi xoa nhẹ huyệt thái dương.
Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa tổng cộng sinh sáu cô con gái. Nguyên thân Điền Đại Nha cần cù lương thiện, 4 tuổi đã bắt đầu giúp Điền Đại Lâm làm việc nhà trông các em; Nhị Nha sĩ diện tính khí nóng nảy, mấy đứa em gái đứa nào không nghe lời là đánh. Tam Nha trầm mặc ít nói nhưng chịu khó, cũng rất nghe lời Đại Nha. Tứ Nha tham ăn, giống như Thao Thiết ăn mãi không đủ no. Ngũ Nha thì như Tì Hưu, đồ đạc vào trong tay con bé là không ra được. Lục Nha cùng Ngũ Nha là song bào thai, năm đó Lý Quế Hoa sinh 2 đứa bé xuất huyết nhiều suýt chút nữa mất mạng, nuôi gần một năm mới tốt.
Song bào thai rất nhỏ, Lý Quế Hoa lại không có sữa không nuôi sống được 2 đứa trẻ. Vì vậy sau một hồi được người trong nhà giới thiệu, vợ chồng 2 người đưa Lục Nha thân thể tốt hơn một chút cho một nhà ở trấn trên không thể sinh con. Ai ngờ năm Lục Nha ba tuổi dưỡng mẫu của bé mang thai, sau đó trở thành một cây cải thìa (thừa) đáng thương.