Lý Ái Hoa tự nhiên cũng biết, cô nói: "Điền Linh Linh muốn thông qua sát hạch thoát ly nông thôn, cũng không phải đi đường ngang ngõ tắt, con cảm thấy rất đáng giá tán thưởng. Mẹ, ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp, mẹ không phải cũng ao ước được thoải mái như bác hai sao."
Mẹ Lý cười mắng: "Còn dám dạy lại ta nữa đấy. Được rồi, nếu cô gái này đúng như lời con nói vậy có thể giúp một tay."
Dù cho mấy năm khó khăn nhất cả nhà bọn họ cũng không cắt nữ nhi ăn mặc, cũng vì được nuôi nuông chiều quá như vậy nên không biết rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Nếu cô gái Điền Linh Linh này phẩm tính tốt, để con gái bà tiếp xúc nhiều hơn cũng tốt.
Lý Ái Hoa nghe vậy gánh nặng trong lòng liền được giải toả: "Mẹ, mẹ nhất định tìm giúp cho con một người lợi hại nhé."
Đã quyết định hỗ trợ nhất định sẽ tận tâm tận lực, nếu không... còn không bằng đừng giúp. Chỉ là mẹ Lý cũng nhắc nhở Lý Ái Hoa nói: "Tìm một kế toán lâu năm kinh nghiệm phong phú không khó, nhưng nếu thi xong không được chọn, một khoản tiền lớn như vậy trôi theo dòng nước, người nhà cô ta liệu có nóng nảy hay không?"
Lý Ái Hoa thật đúng là không cân nhắc qua vấn đề này, suy nghĩ một chút cô thành thật nói: "Mẹ, không biết vì sao con cảm thấy cô ấy có thể thi đậu. Chỉ là không thi đậu cũng không sao, Linh Linh thông minh như vậy, dù lần này thi trượt cũng có thể tìm được cơ hội khác."
Lời này ngược lại gợi lên lòng hiếu kỳ của mẹ Lý, cô gái này đến cùng có bản lãnh gì lại được con gái bà tôn sùng như vậy: "Không phải con nói hôm nay cô ấy sẽ đến tìm con sao? Buổi trưa dẫn người ta đến nhà mình ăn một bữa cơm."
Buổi sáng đi bộ quá nhiều, đến lúc về nhà đều bước không nổi, tốn thêm nửa thời gian mới đến nhà. Lúc tới nơi hai chân cô run lên, Điền Thiều ngồi phịch ở ghế không muốn di chuyển.
Kiểu này cô cũng không cách nào theo Lý Tam Khôi vào núi.
Lý Tam Khôi ngược lại không để ý, nói: "Chị họ, ba em ở nhà thường nói cả nhà chúng ta chỉ có chị có chị đi học. Nếu chị đã quyết định kiểm tra thì chuẩn bị tốt nhất, trở về em sẽ nói chuyện này cho ba em biết."
Nếu như chị họ có tiền đồ, cô cô về sau cũng có thể có được sống cuộc sống tốt, bà nội và cha cũng không cần lo lắng cho cả gia đình lớn.
Điền Thiều ngồi phịch lên ghế không muốn di chuyển, chậm rãi nói: "Vậy em đi nhanh lên, đi chậm về không an toàn."
Hoàn cảnh hiện tại chưa bị biến đổi, trong núi còn cả hổ. Hai năm trước còn xuất hiện thảm án hổ ăn thịt người, cho nên sau trời tối là tuyệt đối không thể vào núi.
"Vâng."
Chờ Lý Tam Khôi đi về, Điền Thiều lên giường ngủ một giấc, ngủ khoảng chừng nửa giờ liên đứng lên xem sách. Nội dung cơ bản trong sách cô đều biết, bây giờ ôn tập một lần để nhớ sâu hơn.
Ngũ Nha trở về thấy trong nhà yên tĩnh cho rằng Điền Thiều chưa về, không nghĩ tới lúc lấy gạo gặp Điền Thiều từ trong nhà đi ra doạ cô giật mình. Ngũ Nha bưng ngực đang nhảy bang bang: "Chị, chị ở nhà sao không có tiếng động gì hết vậy?"
Điền Thiều vừa cười vừa nói: "Chị đang đọc sách không biết em đã về. Ngũ Nha, hôm nay trong đội bắt đầu thu gặt thóc sao?"
Ngũ Nha gật đầu nói: "Vâng, hôm nay bắt đầu thu hạt thóc rồi. Cha mẹ ăn sáng và cơm trưa đều là em đưa tới nông trường, khổ lắm."
Gặt gấp rất khổ cực, Điền Thiều quyết định xào vài món ăn ngon, kết quả phát hiện tủ bát ngoại trừ muối thì không có gì cả. Cô lại tới ổ gà tìm, đáng tiếc lần này không có số may như vậy, một quả trứng gà cũng không tìm được.