Trời tờ mờ sáng Điền Thiều đã rời giường, rửa mặt xong ngồi xuống húp cháo. Đi tới nơi này cũng có một chỗ tốt, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, không giống trước kia không đến 12h không lên giường, dù vậy cũng coi là ngủ sớm.
Lúc hai người ra cửa, Lý Quế Hoa còn cảnh cáo: “Đại Nha, mua sách xong nhanh chóng trở về, đừng có đi loanh quanh đấy.”
"Biết rồi!"
Điền gia thôn cách thị trấn cũng không xa, đi bộ bình thường mất khoảng một giờ. Con đường này tương đối bằng phẳng nhưng nhiều đá, giày vải dẫm lên sẽ đau chân. Điền Thiều nghĩ rằng việc đầu tiên cô làm khi kiếm được tiền chính là mua một đôi dép.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Lý Tam Khôi nói: "Chị họ, em muốn mua một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, chị nói thị trấn có không?"
Điền Thiệu quay đầu lại, nhìn hắn hỏi: “Mua cho ai, mợ hả?”
Cậu cả sinh được hai gái và ba trai, đáng tiếc cô con gái thứ hai đã qua đời khi mới ba tuổi, ba người con đầu đã lấy vợ sinh con, hiện tại chỉ còn Tam Khôi chưa lập gia đình. Nhưng vì là con út nên được chiều chuộng hơn chút.
"Không phải, em mua cho Phương Phương, con gái nhỏ của Khánh thúc. Chị ấy vẫn luôn muốn một chiếc khăn quàng màu đỏ."
Điền Thiệu thấy vẻ mặt em họ vẫn như thường, xác định không phải người yêu nên cũng không để ý: “Thời tiết nóng bức này mua khăn quàng cổ ở đâu? Đợi trời lạnh rồi lại lên thị trấn mua."
Lý Tam Khuê sờ sờ sau đầu, cười ngượng ngùng.
Vừa lúc đó, có người cưỡi xe đạp đi ngang qua họ. Điền Thiều nhìn bóng lưng đối phương, vô cùng nhớ "dế yêu" của mình. Aizz, cô cũng chỉ có thể tưởng tượng thôi, kế tiếp chắc phải tiếp tục cuốc bộ một thời gian dài.
“Chị họ, nếu chúng ta cũng có xe đạp thì ra cửa sẽ thuận tiện hơn.”
Điền Thiệu liếc hắn một cái, nói: "Đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, có xe đạp cũng không dùng được."
Đường tới Lý gia đều là đường nhỏ, đừng nói trời mưa dù là thường ngày trời đẹp cũng dễ ngã. Cộng thêm lại quá xa nên năm chị em họ cũng ít khi vào núi.
Thấy Lý Tam Khôi không nói nữa, Điền Thiệu an ủi cậu: “Thật ra sống trên núi cũng khá tốt, cậu cả biết săn bắn, trong nhà có hai mươi mẫu ruộng, chưa bao giờ thiếu miếng ăn. Không giống ở trong thành, rất nhiều người còn đói bụng đấy."
Lý Tam Khuê a một tiếng, không thể tin được nói: "Sao có thể? Người trong thành ăn lương thực hàng hoá mà vẫn đói á?"
Điền Thiều nói: “Không phải ai trong thành cũng có việc làm. Lương thực của người thành phố đều là định lượng, phân phối theo khẩu phần. Một người như em khoảng chừng được bốn mươi cân lương thực một tháng, em cảm thấy mình một ngày một cân lương thực đủ không?"
Một cậu bé trưởng thành như Lý Tam Khôi ước đoán một ngày dùng hết 2 cân lương thực.
Lý Tam Khôi hoài nghi đối với việc này: "Nếu thành phố không tốt, vậy vì sao mọi người đều muốn vào thành? Đức Khánh thúc còn đặc biệt muốn Phương Phương gả vào thành mà!"
Điền Thiệu nói: “Người sống tốt ở thành phố là người có việc làm, người không có việc làm còn không bằng người ở trên núi. Đức Khánh thúc thật sự gả con gái vào thành, không có công việc nhà chồng sẽ coi thường cô ta. Thay vì sống trong thành làm trâu làm ngựa còn không bằng gả cho người làm ruộng, mặc dù hơi mệt một chút nhưng sẽ không bị ức hϊếp."
Lý Tam Khôi do dự: "Cũng không đến nổi vậy đâu? Nếu ghét bỏ chị Phương Phương không có công việc thì có thể không cưới, tội gì lãng phí như vậy."
Điền Thiệu thật sự cảm thấy đứa nhỏ này ngây thơ quá đi, cô cười nói: “Bình thường mà nói, cưới con gái trong núi đều là những kẻ gia cảnh bần hàn không lấy được vợ. Trừ phi dung mạo của người đó đặc biệt xinh đẹp, bị người đàn ông có công việc nào đó coi trọng. Chỉ là người đàn ông thích, mẹ chồng hắn mà không thích sẽ bị giày vò. Đương nhiên, chị chỉ nói đến trường hợp thông thường, biết đâu cô ấy tốt số, may mắn gặp được một người đàn ông yêu mình và một người mẹ chồng tốt bụng”.
Tình huống như cô nói phía sau cũng khó như trúng vé số độc đắc vậy. Nhưng không có gì là tuyệt đối, chỉ cần cô gái đó tự lập có thể đứng thẳng trước mặt người chồng thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng loại phụ nữ này đi đâu cũng có thể sống tốt.
Lý Tam Khôi nghe vậy vội vàng nói: “Chờ em về sẽ nói với Đức Khánh thúc.”
Điền Thiều không nói gì. Giống như Điền Đại Lâm cùng Lý Quế Hoa thương Đại Nha như vậy nhưng hôn sự của cô ấy cũng xen lẫn chút lòng riêng. Đức Khánh thúc này muốn gả con gái vào thành, là có nghĩ muốn con gái ngày tháng tốt đẹp hay không chỉ có ông ta mới biết.
Đến thị trấn lập tức trở nên náo nhiệt, xe đạp hiếm thấy ở nông thôn ở nơi này rất nhiều. Lý Tam Khôi nhìn bọn họ đạp thật nhanh, thoáng hiện ánh mắt hâm mộ.
Điền Thiều nhìn người đến người đi không mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thì cũng là quần áo xám màu, trong lòng thầm than thật quá đơn điệu. Thật may cố gắng nhịn thêm hai ba năm nữa mọi chuyện sẽ thay đổi, nếu không... cô không biết liệu mình có thể kiên trì như vậy đến hết đời hay không.
Lý Tam Khôi thấp giọng hỏi: "Chị họ, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Điền Thiều không nói gì, chỉ bảo hắn đi theo mình.
Hai người đến trước hợp tác xã cung ứng. Khi bước vào đã nhìn thấy nhân viên bán hàng đang móc đế giày, Điền Thiệu thầm nghĩ thật nhàn nhã. Cô bước tới nói: “Chị ơi, em muốn mua bao thuốc lá.”
Lý Tam Khôi nhìn nếp nhăn trên mặt người bán hàng, sừng sốt vì một tiếng "chị ơi" dám gọi ra của Điền Thiều.
Người bán hàng là một chị gái khoảng ba mươi tuổi, lúc đầu dáng vẻ không muốn phản ứng nghe nói như thế dịu hơn rất nhiều: "Muốn mua hiệu gì?"
Điền Thiệu ngượng ngùng nói: "Chị à, em muốn mua làm quà nhưng em không có phiếu thuốc lá, không biết có thể mua loại thuốc lá nào?"
Người bán hàng lấy từ dưới quầy ra hai loại thuốc lá khác màu không cùng chủng loại, chỉ tay vào nói: “Đây là Du Vịnh, còn đây là Hồng Tháp Sơn, tặng cho hay dùng đều được. Em cũng may mắn đấy, vừa vặn hai loại này bây giờ không cần phiếu thuốc lá nữa."
Nhãn hiệu phía trước Điền Thiều chưa thấy qua nhưng cô rất quen thuộc với Hồng Tháp Sơn. Vì ông nội cô hút loại thuốc lá này nên khi cô còn nhỏ ông thường lấy tiền đi xuống quầy tạp hoá mua, tiền thừa sẽ mua kem que hoặc đồ ăn vặt khác cho cô.
Lý Tam Khôi nghe vậy lo lắng, thấy cô lấy tiền ra liền kéo sang một bên hỏi: "Chị họ, chị họ, chị mua cái này làm gì?"
"Mới vừa không phải nói muốn tặng người sao? Em tuổi nhỏ mà đã nghễnh ngãng rồi à?"
Lý Tam Khôi giữ chặt cánh tay Điền Thiều hỏi: "Tặng người, tặng ai vậy? Sao lúc ở nhà chị chỉ nói là mua sách, không nói mua thuốc lá tặng người ta? Chị họ, nếu để dì biết chuyện này sẽ đánh chết chị."
Ngay cả cậu, lúc đó cũng phải chịu một trận quở trách.
Điền Thiều nói: “Chỉ cần em không nói chị không nói, mẹ chị làm sao biết được? Được rồi, em đừng có cản, bao thuốc này có liên quan đến tương lai của chị. Nếu em không cho chị mua chị không báo danh được, đến lúc đó em không đền nổi đâu."
Mặc dù Lý Tam Khôi tuổi tác không lớn nhưng cũng biết hủy tương lai người khác giống như gϊếŧ người ta, hắn nào dám ngăn cản. Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Điền Thiều mua hai bao Hồng Tháp Sơn.
Đi ra ngoài một đoạn, hỏi một người đàn ông trung niên đang xách chiếc cặp màu đen: “Đồng chí, xin hỏi tới nhà máy dệt đi như thế nào vậy?"
Người đàn ông này đánh giá Điền Thiệu, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Cô đi nhà máy dệt làm gì?"
Điền Thiều mỉm cười nói: "Chúng tôi đến từ thôn Điền gia công xã Hồng Kỳ, chị họ tôi làm ở nhà máy dệt. Tôi dẫn theo em trai đi thăm chị ấy, thuận tiện đưa ít đồ."
Người đàn ông nhìn chiếc ba lô Lý Tam Khuê đang mang, gật đầu chỉ về phía trước: "Cô đi đến ngã ba phía trước, rẽ trái. Đi về phía trước 200 mét rồi rẽ phải. Đi thẳng sẽ đến nơi."
Lý Tam Khôi nghe vậy như rơi vào trong sương mù, sau khi người đàn ông rời đi mới hỏi: "Chị họ, chị nhớ anh ta nói gì không?"
"Nhớ, đi thôi!”
Ồ một tiếng, Lý Tham Khôi bối rối nói: "Chị họ, chị có chị họ làm ở nhà máy dệt sao? Tại sao em không biết?"
Điền Thiệu nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn không nhịn được cười, nói: "Chị có chị họ hay không lẽ nào em còn không biết? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên đi!"