Chương 8
Vương Cẩm Trình cùng cặp với Dương Giản, An Đạt cùng một cặp với Tạ Khánh, Vương Cẩm Trình thua liền muốn hút thuốc, Dương Giản nói cái gì cũng không nghe.“Dám làm cho phòng của tôi chướng khí mù mịt, cậu thử xem.”
An Đạt lúc này mới bất giác biết được, đây là nhà Dương Giản.
Tạ Khánh đánh bài thích hò hét to, bốc mở được quân bài nào cũng phải ngạc nhiên một chút, Vương Cẩm Trình ồn ào theo hắn, Dương Giản vẫn cười híp mắt. Vì thế, cho dù An Đạt rất im lặng, trận bài này vẫn là đánh đến thật náo nhiệt.
Thẳng cho đến khi Vương Cẩm Trình cuối cùng đẩy bài ra, nói: “Không được không được rồi, tôi phải đi ra ngoài hút thuốc.” Bọn họ mới quyết định chỉ đánh đến đây.
Cuối cùng là Tạ Khánh thắng, nguyên nhân là mỗi lần hắn thua một ván, nhất định sẽ kể chuyện cười, mọi người đều chịu không nổi, để cho hắn thắng.
An Đạt xem giờ, đã nhanh đến mười hai giờ rồi, lúc này Vương Cẩm Trình nói với Tạ Khánh : “Thắng mời ăn khuya.”
Tạ Khánh khinh thường nói: “Không thành vấn đề.”
An Đạt vốn muốn cáo từ, nhưng thấy tình huống thế này, vẫn không nói gì.
Bốn người cùng đi đến tiệm mì bán 24/24 ăn mì, ngồi vào bàn, Tạ Khánh lại gần hỏi: “Cậu ở cùng với cha mẹ nhỉ, muộn như vậy có được không?”
Lúc này hỏi cũng đã muộn rồi đi.
Vương Cẩm Trình nói tiếp: “Cũng không phải học sinh tiểu học, có gì không được.”
Tạ Khánh lườm hắn: “Cậu thì biết cái gì, cha mẹ sẽ lo lắng.”
Dương Giản ở một bên cười: “Chính xác là cậu ta không hiểu, cha mẹ ở nước ngoài, trời cao hoàng đế xa.”
An Đạt nói: “Tôi đã dặn trước rồi, không vấn đề gì.”
“Thật tốt mà, cậu còn có người lo lắng cho.” Dương Giản nhìn An Đạt, ánh mắt thật dịu dàng.
Không khí có chút quái dị, An Đạt không rõ vì sao Dương Giản nói lời này.
Vương Cẩm Trình biết là hắn nhớ đến cha mẹ, nói: “Nhớ đến người của cậu nhiều hơn đi.” Hắn quay đầu sang nói với An Đạt, “Vốn hôm nay chúng tôi muốn cùng bạn trai của cậu ta đánh bài, kết quả là sáng hôm nay cậu ta chia tay với người ta, đó là cái chuyện gì chứ.”
Dương Giản thật vô tội nói: “Là hắn vứt bỏ tôi.”
Vương Cẩm Trình xém chút mắt trợn trắng: “Thôi đi, khẳng định lại là lời nói cái gì mà ‘Anh không thật sự yêu tôi, vì thế tôi chỉ có rời xa anh’ v.v… đi, hoặc là cái gì ‘Đau dài không bằng đau ngắn, trước khi ta hãm sâu vào thì hãy nhanh chóng dứt ra’ những câu đó đi.”
Dương Giản nói: “Sao cậu biết?”
“Kháo, trong phim truyền hình đều là diễn như vậy.”
“Oa ha ha.” Tạ Khánh ở một bên cười đến đập bàn.
Ba người còn lại cùng lúc nhìn hắn, hỏi: “Cười đủ chưa?”
Hắn chống người dậy, hỏi lại: “Không buồn cười sao?”
“Lại nói tiếp, hiện tại chúng ta đều độc thân, câu lạc bộ độc thân.” Vương Cẩm Trình tưới khẩu bia, nói.
Tạ Khánh hỏi An Đạt: “Tiểu Đạt Đạt, cậu cũng độc thân sao?”
An Đạt kỳ quái liếc hắn một cái, gật đầu.
Tạ Khánh nói: “Cậu như thế nào lại độc thân chứ? Cậu nghề nghiệp tốt, người cũng tốt, cô gái chờ gả cho cậu khẳng định là một đống, cậu còn lề mề làm gì?”
An Đạt nhếch nhếch môi, hỏi hắn: “Vậy còn anh? Anh không phải cũng độc thân sao?”
“Chúng tôi là loại người đặc biệt, không giống nhau.”
“Cái gì không giống, không phải đều là người sao.” An Đạt giọng điệu có chút lạnh.
Có ngốc nữa cũng nghe ra là An Đạt mất hứng, Tạ Khánh ngượng ngùng nói: “Ăn mì ăn mì.”
Tầm mắt Dương Giản dừng lại ở trên người hai người, cuối cùng cúi đầu, cũng tự ăn của mình.
Vương Cẩm Trình thấy tình huống không ổn, vội vàng nói: “Tạ Khánh là bản thân mình ăn không xong, cứ đi quản người khác. Đừng nói người khác, lúc quen biết cậu, cậu nói cậu là gay, độc thân, kết quả nhiều năm như vậy, cậu vẫn còn là một tên gay độc thân.”
Tạ Khánh há há mồm, rốt cuộc nói câu: “Cậu ăn của cậu đi!”
Vương Cẩm Trình cười: “Sao? Nói không nên lời hả? Có muốn anh giúp cậu kiếm một người hay không?”
Tạ Khánh thật sự nổi giận: “Cậu nói nữa đi, nói nữa tớ đáp trả lại cậu!”
“Đừng, cậu đáp trả tớ là chuyện nhỏ, tớ còn muốn về mua thêm mấy chiếc áo lông!”
Dương Giản vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa cười, An Đạt vẫn rất trầm mặc, cúi đầu nhìn trước mặt mình.
Đột nhiên, cậu nói: “Tôi thì thế nào?”
Những người khác đều sửng sốt, qua hồi lâu Tạ Khánh mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Cái, cái gì thế nào?”
An Đạt ngẩng đầu, nói: “Anh vừa rồi không phải là muốn giải quyết vấn đề có một mình sao? Tôi giúp anh giải quyết nhé.”
Đồ ngốc mới nghe không hiểu lời của cậu.
Vì thế Dương Giản lộ ra biểu tình thật hứng thú đánh giá An Đạt.
Đồ ngốc Vương Cẩm Trình dường như vẫn không nhúc nhích.
Tạ Khánh thế nào cũng không thể ngậm lại cái miệng đang há lớn của mình, nghi ngờ mình không thể chống đỡ được mà cơ bắp cứng ngắc.
Qua một hồi lâu, Dương Giản nói: “Cậu như thế nào cũng phải trả lời người ta một chút chứ.”
Tạ Khánh lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn cắn chặt răng, nói: “Ha ha, cậu so với tôi còn hay thích nói đùa hơn…”
Vương Cẩm Trình ở trong lòng mắng đến chết, đồ đần, nói như vậy không làm tổn thương trái tim con nhà người ta sao.
Nhưng mà An Đạt vẫn thật bình tĩnh, nói: “Tôi không phải hay nói đùa, hiện tại anh cũng không cần vội vã từ chối tôi, trước tiên về suy nghĩ lại đi.”
Tạ Khánh sững sờ mà gật đầu.
An Đạt tiếp tục nói: “Tôi ăn xong rồi, cũng không còn sớm, người trong nhà thật sự sẽ lo lắng, tôi đi trước, mọi người từ từ ăn.”
Sau khi An Đạt rời đi, còn lại ba người đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó Vương Cẩm Trình đứng dậy, bóp cổ Tạ Khánh, nói: “Cậu bẻ cong con nhà người ta rồi!”
Vương Cẩm Trình chỉ là vờ như thế, cũng không đau, Tạ Khánh ủy khuất nói: “Tớ cũng không biết mà…”
“Vậy làm sao bây giờ đây?” Dương Giản hỏi.
Tạ Khánh vẻ mặt đau khổ: “Tớ cũng không biết mà…”