Chương 18
An Đạt chính thức xâm nhập vào nhà Tạ Khánh. Phòng ngủ, phòng khách, phòng tắm phân chia một nửa cho An Đạt, phòng làm việc cùng phòng bếp toàn quyền do An Đạt phụ trách.Tạ Khánh nói: “Vì sao lãnh địa của em lại lớn hơn của anh?”
An Đạt nói: “Anh không cần phòng làm việc là bởi vì anh bất học vô thuật (không học vấn không nghề nghiệp, dốt nát=))), còn phòng bếp —— anh đi nấu cơm à?”
Tạ Khánh thức thời im lặng.
Mà cuộc sống mới luôn tràn ngập thách thức.
Từ sau khi An Đạt đến ở chung với Tạ Khánh, cậu mới hiểu được cái gì gọi là “Động tâm nhẫn tính”*, cái gì gọi là “Trên đầu chữ Nhẫn có một một cây đao”** .
“Oa ha ha.”
An Đạt từ phòng làm việc đi ra uống nước, Tạ Khánh đang ở phòng khách xem TV, An Đạt liếc mắt nhìn màn hình TV, thật sự là không thể lý giải được một người đàn ông lớn vậy rồi sao còn thích xem cái loại tiết mục giải trí buồn nôn như thế.
Nhưng lại luôn cười đến lăn lộn trên ghế sa lon.
Tạ Khánh nhìn thấy cậu, cao hứng phấn chấn nói: “Tiểu Đạt Đạt, còn đang bận à, nghỉ ngơi một chút, cùng xem TV với anh đi.” Nói xong, hướng An Đạt mở ra vòng tay.
Đối với nội dung của tiết mục trên TV, An Đạt thật sự không có gì hứng thú, thế nhưng vòng tay ôm ấp rộng mở với cậu lại rất mê người, cậu đi đến ngồi xuống sô pha, Tạ Khánh lập tức dán lại, ôm lấy cậu.
“Hờ hờ.”
“Cười ngốc cái gì?”
Tạ Khánh híp mắt, nói: “Thật dễ chịu. Nơi có An Đạt, ngay cả không khí cũng khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.”
An Đạt lại liếc nhìn màn hình TV.
Được rồi, loại tiết mục không có dinh dưỡng này, cũng không phải không thể chịu được.
Thế nhưng mặt khác một loại tra tấn cũng rất làm cho người ta không nói được lời nào.
Sau kể chuyện cười, An Đạt còn phát hiện Tạ Khánh mê nhất, thì phải là —— ca hát…
Lúc tắm hát, khi ngâm mình cũng hát, khi không có chuyện gì lại càng hát.
“susanlefthongtongcountry, andsheiscomingtothestreet~ “
An Đạt ở trong khung cảnh âm nhạc phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ba hàng chữ trên tài liệu, cậu xem không dưới mười lần vẫn chưa hiểu là có ý gì…
Có thể nhịn, không thể nhịn, An Đạt rốt cục bạo phát, hỏi: “Anh đến tột cùng là đang hát cái gì?”
“Tô Tam tội phạm bị áp giải bản tiếng Anh đó, hay không?” Tạ Khánh hát tiếp, “Ta hài lòng mà cười lên, ta hài lòng mà cười lên ~ “
An Đạt chỉ có đỡ trán.
Hát tiếng Anh còn chưa tính là gì, có một ngày Tạ Khánh đột nhiên hát 《Mặt trời của tôi》, An Đạt nghe không hiểu, sửng sốt, nói: “Anh còn có thể hát bằng tiếng Ý à.”
Tạ Khánh cười híp mắt hỏi lại: “Em biết sao?”
An Đạt lắc đầu.
Tạ Khánh tiếp tục cười: “Vậy làm sao em biết anh hát bằng tiếng Ý?”
Hóa ra là chính hắn chế ra tiếng Sao Hỏa.
An Đạt hai tay đỡ trán.
An Đạt cân nhắc, cuối cùng quyết định: “Anh vẫn là kể chuyện cười đi!”
Hai người ở chung, nhà Tạ Khánh ở ngay tầng trên của cửa hàng hoa, người đầu tiên không thể gạt được, chính là An Đồng.
An Đồng sau khi biết phản ứng đầu tiên là bổ nhào vào An Đạt, nói: “Anh nhỏ, tuy rằng vì dân trừ hại là đáng khen ngợi, thế nhưng làm sao có thể tự hiến thân mình chứ!”
Sau đó An Đồng vừa khóc vừa chạy, bỏ luôn công việc ở cửa hàng bán hoa.
An Đạt biết, cho dù bề ngoài có thể hay nói đùa, nhưng trong lòng hoàn toàn chấp nhận, mấy người có thể làm được chứ.
An Đạt có chút mất mát, bởi vì dù sao An Đồng cũng là người trong nhà gần gũi nhất với cậu.
Tạ Khánh nhìn thấy An Đạt không vui chẳng biết phải làm sao, chỉ có nói: “An Đạt, anh kể chuyện cười cho em nghe nhé.”
An Đạt nhìn hắn một cái, rốt cục vẻ mặt thả lỏng, nói một câu: “Đồ ngốc.”
Tạ Khánh cười.
Cuộc sống có người ở bên cạnh, so với cuộc sống một người tốt đẹp hơn rất nhiều.
Đã lâu chưa lên sân khấu, Vương Cẩm Trình cùng với Dương Giản sau khi biết được hai người ở chung, sôi nổi gọi điện tới chúc mừng.
Vương Cẩm Trình không nói gì nghẹn ngào: “An Đạt, cậu khổ cực rồi…”
Dương Giản vui sướиɠ khi người gặp họa: “An Đạt, mùa hè không cần dùng điều hòa, rất tiết kiệm điện.”
Tạ Khánh căm giận quăng điện thoại, nói: “Người nào chứ, thật sự là. Một chút lòng tin với anh cũng không có.”
An Đạt nói: “Tin tưởng là xây dựng trên biểu hiện trong quá khứ.”
Tạ Khánh: “… Tiểu Đạt Đạt, ngay cả em cũng nói như vậy sao?”
Đại khái là Tạ Khánh thật sự chịu phải đả kích, hắn đột nhiên mạnh mẽ vùng lên, quyết tâm làm một người thú vị thoát khỏi cấp bậc thấp.
Vì thế hắn mua mấy cái đĩa, đều đã được khen ngợi là hay nổi tiếng. Hắn ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sa lon, cau mày xem phim.
An Đạt lúc từ phòng làm việc đi ra, TV còn đang mở, trên màn hình cả trai lẫn gái đang diễn đến chết đi sống lại. Cậu nhìn thoáng qua Tạ Khánh ngủ lăn ra ghế sa lon, thở dài: “Lãng phí điện mà.”
An Đạt hỏi Tạ Khánh: “Trước kia anh không phải muốn làm nhϊếp ảnh gia sao? Sao mà bộ dạng một chút tế bào nghệ thuật cũng không có.”
Tạ Khánh nghĩ nghĩ, nói: “Anh tư tưởng nghệ thuật, thế nhưng làm người không nghệ thuật.”
An Đạt gật gật đầu: “Quả nhiên rất cao thâm.”
Nhưng An Đạt vẫn không nhìn ra tư tưởng nghệ thuật của Tạ Khánh ở chỗ nào.
Vì thế Tạ Khánh tiếp tục xem tiết mục giải trí tổng hợp của hắn.
Tiếp tục sung sướиɠ hát vang, tiếp tục kể chuyện cười.
An Đạt dần dà cũng thành thói quen, thậm chí cảm thấy được như thế này kỳ thật cũng không tệ lắm.
Nếu lúc ở nhà làm việc thật sự chịu không nổi, vo một tờ giấy lại ném qua là được rồi, tuy rằng không thể trị tận gốc, thế nhưng đánh vào gáy Tạ Khánh, vẫn có thể tạo ra tác dụng tạm ngưng trong chốc lát.
An Đạt với Tạ Khánh dù sao cũng là ở chung, mà không phải thuê chung. Một vấn đề khác ảnh hưởng đến sự phát triển hài hòa giữa hai người, không thể không cư xử chân thành với nhau.
Muốn An Đạt lời ngon tiếng ngọt thật là khó khăn, cho nên trọng trách này liền giao cho Tạ Khánh, nhưng sau khi Tạ Khánh ôm một chồng Shakespeare toàn tập đọc, An Đạt liền phát hiện loại chuyện tán tỉnh này vô cùng khó xúc tiến ở giữa hai người.
Vì thế, tất cả đều trở nên hết sức đơn giản thẳng thắn, chỉ cần Tạ Khánh lộ ra cái nhìn ướŧ áŧ, An Đạt liền biết là hắn muốn.
Sau đó hắn chỉa chỉa sô pha, An Đạt liền biết địa điểm là trên ghế sa lon.
“Bắt đầu đi.” An Đạt phát hiệu mệnh lệnh, sau đó thì bắt đầu.
Thoạt nhìn có phần kỳ quái, thế nhưng khi ôm cảm giác ấm áp lại một chút cũng không hề giảm bớt.
Tình sự qua đi, Tạ Khánh ôm An Đạt nằm ở trên ghế sa lon, vén lên tóc ẩm ướt mồ hôi của An Đạt. An Đạt nhắm mắt lại, buồn ngủ.
Tạ Khánh nhìn thấy cậu khuôn mặt ửng hồng, trong lòng cảm thấy rất thích, nhịn không được dán lên cắn một cái.
An Đạt đẩy mặt hắn ra, nói: “Đừng nháo.”
Tạ Khánh hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười hì hì hỏi: “An Đạt, vừa rồi thoải mái hay không?”
An Đạt mở mắt ra, vểnh vểnh môi.
Tạ Khánh nói tiếp: “Rất thoải mái đi ~ ha ha, anh nghĩ ra một câu chuyện cười.”
An Đạt cả kinh, nghĩ thầm, rốt cuộc đã đến rồi sao? Cậu luôn sợ trong lúc bọn họ đang cùng nhau Tạ Khánh sẽ nói lời vô vị gì, hiện tại bọn họ đang mình trần dán tại với nhau, hắn muốn bắt đầu kể chuyện cười.
Có thể trước hết mặc xong quần áo đã rồi nói tiếp được không…
“Socola cùng cà chua xoắn lấy nhau, cà chua rất vui vẻ. Em có biết tại sao không?”
Vẻ hồng nhuận trên mặt An Đạt nháy mắt lui xuống, cậu lắc đầu.
Tạ Khánh đắc ý nói: “Bởi vì Socola lớn ~ “
Sau đó, bạn học Tạ Khánh bởi vì sự kiến “Socola lớn”, ngủ trên sàn nhà một tuần.