Kiều Mạc mặt mày nhẹ nhàng buông xuống, trong nháy mắt làm cho người ta không kìm hãm được sự thương tiếc cùng rung động.
Cố Sâm thấy mình quá thất thố, liền từ sô pha đứng lên, đến gần vỗ vai trấn an Kiều Mạt, thẳng thắn nói:“Không phải em sai, là những người khác quá nhạy cảm.”
Do dự một lát, Cố Sâm cho rằng ranh giới thích hợp vẫn phải có: “Nhưng mà tốt nhất vẫn chú ý một chút, đừng để cho người khác hiểu lầm em, như vậy cũng không tốt.”
“Em biết rồi.” Kiều Mạt đôi mắt buông xuống, che khuất suy nghĩ trong lòng, quyết định trước tiên phải đánh tan cảnh giác của Cố Sâm.
Kiều Mạt hai má hơi hơi đỏ ửng: “Hơn nữa…… Em đã có người trong lòng, mọi người sao lại có thể lan truyền tin đồn như vậy…”
Nhớ tới trong chung cư của Cố Sâm trên tường treo đầy mô hình phi cơ, hơn một nửa đều là do Hạ Vi Vi cố ý tham gia các khu triển thu thập mang tới.
Kiều Mạt ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt ngoài sô pha: “Anh Cố Sâm, cái mô hình phi màu xanh biển anh mua là bao nhiêu vậy, em nghe nói người kia cũng rất thích, em định…”
Cố Sâm kinh ngạc rất nhiều, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra: “Cái mô hình kia kia là của Hạ Vi Vi đưa cho tôi.”
...
Bên trong khu phòng học.
Tiếng chuông tan học vang lên, bọn học sinh lục tục từng người rời khỏi phòng học, hành lang bắt đầu ồn ào lên.
Chỉ có bậc thang trong hội trưởng vẫn còn thưa thớt người, mơ hồ có thể nghe thấy bên trong một giọng nói của nữ sinh tự tin lanh lẹ: “…Đó chính là nội dung hội báo lần này của tôi, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”
Dứt lời, tức khắc truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Không ngoài dự liệu, kế hoạch của Hạ Vi Vi lại lần nữa được toàn ban đánh giá cao.
Trên bục giảng.
Hạ Vi Vi rút USB ra, thu thập tài liệu, liền đi về phía bên trái thính phòng.
Ngừng ở trước mặt hai tổ viên của mình, đắc ý mà nâng cằm: “Thế nào?”
Trần Tiểu Giai là bạn cùng phòng kiêm bạn thân của Hạ Vi Vi, ôm eo cô ta kích động mà nhảy loạn: “A a a! May mắn mà mình sáng suốt, sớm đã ôm chặt đại thần ~ giáo viên tiêu chuẩn khó tính nhất, vậy mà lại cho cậu 99 điểm!”
Thân hình cao lớn đĩnh bạt của nam sinh từ trên chỗ ngồi đứng lên cười, nhìn Hạ Vi Vi.
“Vất vả cho cậu rồi, Vi Vi, tôi không giúp đỡ được gì nhiều.” Đang nói chuyện là nam sinh lớn lên cũng thật tốt, mày rậm mũi cao, đôi mắt đen nhánh.
Cho dù là mặc áo thun đen bình thường, lại vẫn có thể nhìn ra dáng người vai rộng eo hẹp của cậu, đường cong cánh tay tràn ngập lực lượng.