Buổi tối, khi Cố Sâm về tới dưới lầu chung cư gần trường học, hắn ngẩng đầu xuyên qua bóng cây, thấy đèn phòng Kiều Mạt vẫn còn sáng.
Cố Sâm nhớ tới Hạ Vi Vi hôm nay vừa náo loạn một trận, liền cảm thấy vẫn phải về một chuyến, thuận tiện cùng Kiều Mạt nói chuyện.
Vài phút sau, cửa nhà Kiều Mạt truyền đến tiếng chuông cửa.
Cô mở cửa, thấy Cố Sâm đang đứng ở ngoài cửa, vui vẻ nói, “Anh Cố Sâm! Sao anh lại đến đây?”
Kiều Mạt mới vừa tắm xong, ăn mặc đơn giản nhưng lại rất tôn lên dáng người.
Áo thun màu đen bó sát người, dưới thân mặc quần đùi vận động màu đen, làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Cô chắc là vừa mới rửa mặt xong, tóc rối tung trên vai còn dính vài giọt nước, đầu vai áo đã bị ướt một chút.
Sau khi Kiều Mạt tắm xong hương thơm vẫn còn lưu lại, tràn ngập giữa hai người, Cố Sâm nhất thời cũng không biết là mùi hương gì.
“Làm phiền rồi, tôi có một số việc muốn hỏi em một chút.”
Kiều Mạt nhận thấy được Cố Sâm muốn nói gì, cắn cắn môi: “Được, anh vào nhà trước đã.”
Cô lấy ra bên trong tủ giày một đôi dép lê màu xám cho nam, để Cố Sâm thay.
Đây là khi Kiều Mạt dọn đến liền chuẩn bị tốt, chỉ là hôm nay là lần đầu tiên Cố Sâm đến nhà cô.
Cố Sâm thay vào, dép lê rất vừa chân, đi theo sau lưng Kiều Mạc vào phòng khách.
“Anh Cố Sâm, em mới vừa pha trà hồ bạch, anh uống thử xem.”
Kiều Mạt đưa trà tới trong tay Cố Sâm, cũng không hỏi Cố Sâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Uống một ngụm, trong lúc nhất thời, Cố Sâm chỉ cảm thấy toàn bộ khoang miệng tràn ngập hương vị nhàn nhạt của trà.
Mùi vị bạch trà cam liệt nháy mắt xâm nhập vào vị giác của hắn, hậu trà ôn nhu lại nhàn nhạt, làm cho mệt mỏi cả ngày trong nháy mắt liền biến mất.
Cố Sâm buông trà trong tay xuống, chần chờ một lát, vẫn là tính toán nói cho rõ ràng: “Tiểu Mạt, ảnh chụp ngày hôm qua lúc tản bộ, về sau không cần phải đăng lên vòng bạn bè, rất dễ làm cho người khác hiểu lầm.”
Ngữ khí tuy không có cố ý trách cứ, nhưng so với ngày thường có chút cứng rắn.
Kiều Mạt cúi đầu nhìn đôi tay thon dài hữu lực, làm bộ ủy khuất nói: “Anh Cố Sâm, có phải em lại gây thêm phiền toái cho anh rồi hay không?”
“Chính là” đôi lông mi dài của cô run rẩy như cánh bướm: “Em thật sự chỉ cảm thấy dì Cố chụp rất đẹp, không nghĩ tới người khác sẽ…”
“Nếu không…” Kiều Mạt uyển chuyển đề nghị: “Em hiện tại liền xoá đi, được không?”
Cố Sâm xoa xoa mi, cho rằng như vậy có hơi quá đáng: “Không cần đâu.”
Kiều Mạt uể oải nói: “ Anh Cố Sâm, có phải em làm sai hay không…”