Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 2 - Chương 2: Nghi Thức Gọi Hồn (1)

*Gọi hồn: Linh hồn nhập vào cơ thể người sống là “thầy đồng”. Các trạng thái gọi hồn khác nhau tùy theo nền văn hóa. Với linh hồn xâm nhập được xác định khác nhau là tổ tiên đã khuất, quỷ, thần, nhân vật thần thoại hoặc linh hồn động vật. Những linh hồn hoặc lực lượng đó có thể là ác tâm hoặc nhân từ. Và chúng có thể dẫn đến hành vi mong muốn hoặc không mong muốn.

Sáng sớm hôm sau, đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi rồi bừng tỉnh dậy.

Trời tờ mờ sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, gió vẫn rất lớn, dường như có thể mưa to bất cứ lúc nào.

Ồ! Dường như có một bóng người đang đi về phía khu rừng rậm phía sau nhà, nhìn bóng lưng hình như là cô gái hôm qua tôi gặp phải. Với lòng hiếu kỳ rất mạnh, tôi rời giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, mở cửa ra rồi bám theo.

Tôi bám sát theo cô ấy, nhưng không dám đến quá gần.

Cô gái này đi vào rừng, sau đó đi xuyên qua con đường nhỏ đi nhanh về phía trước, dường như rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Tôi không dám coi thường, vừa đi vừa khắc hình mũi tên lên gốc cây dễ thấy đánh dấu, để tránh lạc đường.

Đi được khoảng 1 tiếng, vậy mà cô ấy lại biến mất tại chỗ cách tôi hơn 10 mét!

Trời ạ! Thật sự không có đạo lý mà! Mặc dù ở đây cây cỏ rất rậm rạp, nhưng mà không thể nào biến mất một cách đột ngột như thế! Như thể thi triển thuật ẩn thân vậy!

Tôi lo lắng chạy về phía trước, rồi đột nhiên dừng lại, nấp vào gốc cây bên cạnh.

Nguy hiểm thật, suýt nữa thì bị lừa rồi! Người sống sờ sờ tất nhiên không thể nào biến mất một cách đột ngột được, chỉ có một nguyên nhân, chênh lệch độ cao. Sườn dốc chỗ đó ít nhất phải cao 2 mét, chẳng những là chỗ trốn lý tưởng, còn có thể hành động bất ngờ xem có người theo dõi hay không.

Nhưng mà, vài phút sau, chỗ đó vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

“Có lẽ mình suy nghĩ nhiều rồi.”

Tôi cúi đầu, đi lên phía trước xem xét, tôi kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người!

Ở đây có một cái hố tròn rất to đường kính hơn 300 mét vuông, miệng hố rất gọn gàng, không nhận ra là do con người hay thiên nhiên tạo thành.

Điều làm cho người ta kinh ngạc nhất là ở giữa lòng hố có một nhà thờ, nhìn rất cổ xưa và kỳ lạ, dường như hơn nhiều năm trước từng bị cháy, đã bị sụp đổ hơn phân nửa.

Cô gái kia tại sao lại đến một nơi mà ngay cả đàn ông cũng thấy lạnh cả sống lưng? Là căn cứ bí mật của cô ấy hay là liên quan đến tôn giáo?

Tôi thấy thú vị nên đi xuống, muốn vào nhà thờ cũ nát này điều tra một phen. Đột nhiên bị một vật cứng đâm thẳng vào lưng, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Vì sao lại theo dõi tôi?”

“Annie! Này, này, tôi là Dạ Bất Ngữ, cậu bỏ súng xuống trước đi!” Tôi nhận ra giọng nói của cô ấy, lắp ba lắp bắp cười nói.

“Hì hì! Sao đây! Hóa ra là Tiểu Dạ, cậu xem cảnh này trong phim truyền hình nhiều quá à, không nghĩ đến chỉ một cái gậy gỗ mà dọa cậu sợ đến vậy, cười chết mất!”

Annie cười rồi nhảy ra, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại hơi mất tự nhiên, chính xác mà nói thì hơi quái dị.

Tôi ngượng ngùng cười theo, nhất thời chưa tìm được lời đáp lại.

Nhưng cô ấy lại chủ động lên tiếng: “Tiểu Dạ, có biết đây là đâu không?”

“Hình như là một nhà thờ cũ!” Tôi quan sát bốn phía.

Annie thở dài nói: “Nghe nói đến thảm kịch đỏ chưa?”

Tôi gật đầu nói: “Vài năm trước có thấy trên TV. Hình như hội Peoples Temple ở Mỹ hơn 1000 người ở trong nhà thờ uống thuốc độc tự sát, đồng thời đốt cháy nhà thờ. À! Đúng rồi… Khi đang ở Mỹ tôi cũng đi ngang qua quốc lộ đỏ, nhà thờ đã được sửa chữa rất nhiều lần, còn có thể vào thăm quan! Để nhắc nhở người dân nước Mỹ không quên chuyện lúc trước!”

*Hội Peoples Temple: vụ thảm sát ở Jonestown của hội kín Peoples Temple. Với các hoạt động giúp đỡ những người nghèo tại Mỹ. Tổ chức được ra đời tại Indianapolis, bang Indiana rồi sau đó được chuyển tới Redwood Valley, California vào năm 1966. Vụ tàn sát này đã khiến 918 người tử vong trong đó có 276 trẻ nhỏ.

“Hừm, trên cơ bản là vậy.” Annie gật gật đầu: “Nhưng cậu có biết hội Peoples Temple số người tự sát vượt xa số người mà chính phủ đã công bố là 1300 người, không, chính xác là 5730 người!”

“Cái gì!” Tôi sửng sốt, khϊếp sợ đứng bật dậy, không khỏi nhìn nhà thờ thêm một lần nữa!

“Không tệ!” Annie chán nản nói: “Ở đây chính là một nơi tự sát của hội Peoples Temple mà chính phủ không công bố, hơn 4430 người chôn thân tại đây!”

“Cậu… Hừm, sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện này!” Tôi rùng mình một cái, cũng thấy lạnh sống lưng. Annie không trả lời, chỉ thản nhiên nhìn chỗ tàn phá này, đột nhiên nói ra một câu thế này: “Rất mãnh liệt! Nơi này rất linh thiêng. Nó không chịu nổi bất kỳ chuyện gì liên quan đến hoạt động siêu linh…”

Màn đêm buông xuống, 11 giờ đúng, tôi giữ lời hứa và đứng đợi sau nhà: “Haiz, nguy hiểm thật, suýt nữa thì không trốn ra khỏi!” Cô gái nhỏ Dao Gia mặc một bộ váy liền thân màu trắng hơi rộng, vừa phàn nàn vừa kéo tay của tôi nói: “Được rồi, đi theo tôi. Trước khi trời sáng, đoạn đường kia hơi đáng sợ, cậu đừng có khóc!”

“Tôi đâu phải người nhát gan như vậy!” Tôi nói một câu: “Không ngờ cậu cũng mua kiểu váy liền thân bảo thủ thế này!”

“Gì chứ! Đây là của chị gái tôi!” Cô ấy nhìn xung quanh, xác định phương hướng rồi đi tới.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Đi gọi hồn! Không phải cậu muốn biết sự thật về nguyên nhân tử vong của chị tôi hay sao? Tôi mời vài người có khả năng gọi hồn để gọi oan hồn của chị tôi về!”

“Hả! Cậu cũng không biết nguyên nhân thật sự là gì?” Tôi kinh hãi.

Cô ấy chăm chú nhìn tôi, đau khổ lắc đầu.

“... Nhưng mà làm vậy có tác dụng không?” Tôi hỏi thêm.

“Chỗ này rất linh! Tin tôi đi, chắc chắn có thể. Chỉ cần là chỗ này!”

“Hả! Chỗ nào lợi hại như vậy?”

“Gần đây có một nhà thờ cũ nát! Ở đó dùng nghi thức gọi hồn, chắc chắn thành công 100%!”

“Cái gì!” Tôi hét to, cả người cứng đờ rồi dừng chân lại.

Nhà thờ kia được xây cách đây 137 năm, còn tại sao lại xây ở một nơi vắng vẻ như vậy, trong thư viện không có bất kỳ ghi chép nào, chỉ nói đây là đất tư nhân của phú ông, đột nhiên một ngày không hiểu phú ông phát điên, tự nhiên muốn xây một nhà thờ hình dáng kỳ lạ ở trong một hố to tại thị trấn Onacht.

Sau khi tôi và Annie tạm biệt nhau rồi quay về, tôi đến thư viện trong trấn tra được toàn bộ tư liệu liên quan đến nhà thờ này.

Sau khi điều tra tôi không thấy chỗ nào khả nghi cả, nhưng khi suy nghĩ lại thì thấy rất mơ hồ. Tại sao nhà thờ phải xây ở dưới hố, tại sao phải đào biệt thự lên? Chẳng lẽ chỗ đó có thứ gì không sạch sẽ? Liên tưởng đến, cảm giác cái chết của phú ông cũng khá mơ hồ.

Không biết vì sao, nhà thờ này cho tôi một áp lực vô hình, dường như có thứ gì đó đang tồn tại bên trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể thoát ra! Cho nên sau khi nghe Dao Gia nói muốn làm nghi thức gọi hồn ở đây, không nhịn được mà hét lên một tiếng. Dao Gia vội vàng che miệng tôi lại, nhỏ giọng trách móc: “Làm gì vậy! Nếu cậu sợ thì quay về một mình đi!”

“Không, tất nhiên là tôi không sợ! Chỉ là…”

“Xuỵt! Chỉ còn lại nửa tiếng! Muốn nói gì thì đến đó rồi nói. Nhanh đến đó thôi!” Cô ấy cắt ngang lời tôi nói, vội vội vàng vàng đi thẳng về phía trước.

Không bao lâu sau cái hố to tròn xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Lúc sáng đi theo dấu Annie, cô ấy lại cố tình đi đường vòng! Hầy! Cô gái kỳ lạ này, thật không hiểu lai lịch của cô ấy là gì, dường như hiểu rất rõ rất nhiều việc mà người khác không biết…

Không biết tại sao, mỗi khi nghĩ đến cô ấy thì tôi giận đến nghiến răng nghiến lợi, có mong muốn đào móc hết tất cả những bí mật của cô ấy!

“Jone, mọi người đến đủ chưa?” Dao Gia nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tôi bình tĩnh trở lại, nghe tiếng bước chân từ bụi cỏ bên trái truyền đến, sau đó có một chàng trai khoảng 15 16 tuổi đi đến.

“Đến cả rồi, chỉ chờ cậu thôi.” Jone vừa nói vừa đánh giá tôi, cười ha ha mấy tiếng rồi vươn tay ra nói: “Nghe nói đàn ông Trung Quốc đều biết công phu à, thật không?”

“Ha ha, đúng vậy, pháp luật quy định.”

Tôi cười rồi bắt tay với cậu ta.

Dao Gia ôm bụng cười, rồi mắng: “Jone, đừng nghe tên nhóc này nói bậy, cậu ấy chỉ biết một công phu duy nhất, biết chém gió giống tôi.”

Trời rất tối. Bầu trời đen như mực không trăng không sao, cắn nuốt tất cả sự nổi bật của màn đêm, nhà thờ cũ nát này đem lại cho người ta một cảm giác khủng bố rung động lòng người!

Đẩy cửa chính của giáo đường cũ nát ra, lộ ra sảnh lớn của nó. Cái bàn lớn nhất trong căn phòng đã bị dịch chuyển, lộ ra một chỗ trống khoảng 30 mét vuông ở giữa.

Có hơn 20 người đang bận rộn làm việc, vẽ gì đó trên mặt đất, có người vội vàng thắp nến bốn phía xung quanh.

Thật là một nơi tối tăm! Tôi dụi mắt, sau khi nhìn rõ trên mặt đất được vẽ thứ gì thì ngây ngẩn cả người!

“Trận pháp trừ tà Abuculus!” Tôi chỉ xuống đất rồi kinh ngạc kêu lên: “Các cậu làm gì thế?”

“Không phải tôi đã nói trước đó rồi sao?” Dao Gia bất mãn bĩu môi.

Đứng cách cô ấy không xa có một chàng trai kinh ngạc nhìn tôi, vươn tay về phía tôi rồi nói: “Tôi là Jame, chủ tịch câu lạc bộ tâm linh trường THPT Seattle. Ha ha, không ngờ người bạn đến từ phương Đông lại có thể gọi tên chính xác của trận pháp đặc biệt của trận ngôi sao năm cánh!”

“Cái gì! Đây thật sự là Trận pháp trừ tà Abucolus!”

Tôi ngơ ngác nhìn những thứ này, nhất thời không nói nên lời.

Abucolus bắt nguồn từ thần thoại của châu Âu, Cái tên Abucolus có nguồn gốc từ thần thoại Châu Âu, vốn là một vị tổng lãnh thiên thần có sức mạnh và khát vọng, nhưng vì ham muốn trong cơ thể ngày càng lớn nên đã phản bội Chúa và muốn thay thế Chúa, bị Chúa phát hiện nên hắn đã vẽ một hình ảnh bằng máu của mình và mở ra cánh cửa đến thế giới của quỷ và thiên đường. Hắn đã thành công chạy đến thế giới của quỷ.

Sau này được mọi người gọi là trận pháp trừ tà Abucolus, vì trong truyền thuyết, nó có thể mở ra cánh cổng liên thông ba giới người - thần - ma, vì vậy được người ta quy vào một trong những trận pháp sao năm cánh!

“Đây là một trận pháp phép thuật rất thần kỳ, chỉ cần dùng đồ vật khi còn sống người đó đã sử dụng qua, và dùng máu của người có quan hệ huyết thống với người đó, thì có thể gọi vong linh của người đó quay về. Rất thú vị đúng không! Trong câu lạc bộ tâm linh trường THPT Seattle chúng tôi có vài người đang nghiên cứu nó!” Jame nhìn trận pháp ma thuật kia một cách cuồng nhiệt.

“Đùa gì vậy! Mấy cậu biết đây là chỗ nào không?” Tôi hất tay cậu ta ra rồi quát lớn.

Bởi vì có liên quan đến nó, tôi đã từng tìm rất nhiều sách vở tài liệu tâm linh, đương nhiên cũng nghe tới đặc điểm của trận pháp này.

Người ta nói nó chỉ có tác dụng khi ở nơi có nhiều linh hồn hội tụ, nhưng rất kỵ nơi có vong linh. Người ta truyền rằng nó có thể triệu tập vong linh đến đây, mang lại điều xui xẻo, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng của người sống!

Nếu những điều Annie nói là sự thật, vậy ở đây có 4430 mạng người chết oan! Với con số này sẽ dẫn đến hậu quả thế nào? Với lòng hiếu kỳ mãnh liệt của tôi, thì tôi thật sự không muốn biết đâu!

“Đối chiếu với trong sách ghi chép, tôi có thể phán đoán ở đây rất linh thiêng. Thích hợp để thi triển một trận pháp cỡ lớn.” Mắt Jame đầy si mê nói.

“Tôi không nói đến việc này, tôi đang hỏi cậu có biết đây là đâu không? Nó có bối cảnh lịch sử, đến tột cùng có người chết ở đây hay không!” Tôi hét ầm lên, mất bình tĩnh!

Jame không ngơ ngác nhìn tơi, đột nhiên toàn thân cậu ta chấn động.

“À! Ý của cậu là sở dĩ ở đây linh thiêng như vậy, là bởi vì ở đây có oan hồn trấn giữ đúng không?” Cậu ta ngẩn ngơ, quay mạnh người lại kêu lên: “Nhanh chóng tắt hết nến đi, còn trận pháp trên mặt đất! Nhanh lên! Lấy chân lau nó đi… Tiêu rồi! Không kịp nữa rồi!”

Cậu ta nhìn đồng hồ, đúng lúc này, một tia sáng mạnh mẽ bắn ra từ trong trận pháp. Tuy ánh sáng rất mạnh nhưng không chói mắt, nhìn như sương mù mờ mịt, nhưng lại làm cho người ta thấy rét lạnh.

Tất cả mọi người sợ đến nỗi ngây ngẩn cả người.

Ánh sáng lan tỏa khắp sảnh đường, nó tràn đến từng người, dường như đang tìm tòi thứ gì đó. Chúng tôi đứng bên trong ánh sáng thì toàn thân cứng ngắc… Cảm giác thời gian trôi qua như một thế kỷ, lúc này ánh sáng có sinh mệnh dường như quyết định điều gì đó, đồng loạt hướng về phía người Dao Gia rồi chui vào trong.

“Đừng mà!”Cô ấy sợ hãi hét lên, nhưng không thể nào di động được cơ thể!

“Jame! Trận pháp này phải có chú ngữ để kết thúc đúng không! Mau đọc nó đi!” Tôi nhìn Jame rồi kêu lên.

“Hả! Có! Có! Có! Suýt nữa thì tôi quên mất!” Jame hoang mang bối rối phun ra mấy từ cổ ngữ đơn lẻ: “Vượt qua ranh giới hôm nay và ngày mai, mày sẽ được tái sinh.”

Trận pháp Abucolus đang chiếu sáng đột nhiên biến mất. Mọi người tim đập thình thịch hoảng hốt đứng đó, mặt chảy mồ hôi lạnh không ngừng.

“Kết thúc đi…” Dao Gia vẫn còn sợ nói.

“Sớm biết như vậy thì không làm ở đây!” Jame lắc đầu rồi mệt mỏi ngồi xuống, đột nhiên nhớ đến chuyện gì rồi bật dậy như một viên đạn: “Ha ha…” Cậu ta cười khổ rồi nói với mọi người xung quanh: “Tôi muốn nói với mọi người một tin không tốt cho lắm, haha, dường như tôi đọc sai rồi, chú ngữ kết thúc thì tôi lại đọc câu mở đầu…”

Mọi người im lặng, không ai nói nên lời.

“Nhanh lên! Mọi người cúi xuống!” Tôi quát to, chạy nhanh đến chỗ Dao Gia.

“Bùm” một tiếng, ánh sáng trong trận pháp như núi lửa phun trào phóng ra. Tôi đè Dao Gia xuống dưới người, chỉ cảm thấy có cái gì đó chạy lại đây. Sau đó đầu óc tôi trống rỗng…