Dạ Bất Ngữ Quỷ Dị Đương Án

Quyển 1 - Chương 10: Thi Thể Trẻ Sơ Sinh (2)

“Người ta đâu có quên.” Tuyết Doanh nhìn cây cột không chớp mắt, ánh mắt chăm chú không lay động chút nào cả, cô ấy vừa xem vừa oán trách nói: “Cơ hội khó có được, bình thường hiếm khi lên đây. Bây giờ phải nhìn một lần cho đã, ha ha, ngày mai tôi có đề tài để nói chuyện với bạn bè rồi.”

“Con gái mấy cậu tám chuyện nhiều thật đấy (mặt tôi đầy vẻ cạn lời…), quên đi, cậu ở đây xem một mình cho thoải mái.” Tôi không có ý tốt giả vờ muốn đi đến rừng long não bên phải cái đình, lúc này đột nhiên Tuyết Doanh kinh ngạc “A” lên một tiếng kỳ quái.

“Tiểu Dạ, cậu mau nhìn chỗ này nè!” Sắc mặt cô ấy trắng bệch quay sang gọi tôi.

“Để làm gì? Tôi chẳng thích bới móc chuyện bí mật của người khác.” Tôi lẩm bẩm, không tình nguyện xoay người nhìn về phía tay cô ấy chỉ: “Tôi không muốn rời xa anh ấy, tôi không muốn anh ấy thay lòng. Cho dù chết, tôi vĩnh viễn yêu anh ấy…” Tên phía sau chữ đó bị người ta dùng dao cố gắng cạo đi mất.

Nhưng mà chuyện này đâu có gì đáng để kinh ngạc chứ, chỉ là một đoạn tâm sự bình thường thôi mà, có thể nhìn ra là một cô gái si tình, tâm hồn thiếu nữ. Cô ấy thích một chàng trai, sau đó hy vọng hai người bọn họ vĩnh viễn bên nhau, cũng hy vọng anh ta vĩnh viễn yêu mình.

Tôi nhìn Tuyết Doanh với ánh mắt kỳ quái, nghi ngờ hỏi: “Câu nói này có gì kỳ lạ đâu…”

“Đoạn trên quả thật bình thường, nhưng mà mấu chốt ở chỗ này, cậu nhìn cẩn thận mà coi.” Cô ấy chỉ vào một hàng chữ nhỏ bên dưới rồi nói.

Tôi cũng không để ý chỉ đưa đầu qua nhìn, rồi thì thầm: “Trường trung học số 1 *hương Tuyết Tuyền, Lý Bình lưu lại - chữ này có gì đâu chứ.” Tôi chuẩn bị ngẩng đầu mắng cô ấy sợ hãi chuyện không đâu, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ quái xâm nhập vào đầu tôi, thoáng chốc toàn thân tôi cứng đờ.

*Hương: đơn vị hành chính Trung Quốc.

“Lý Bình.” Cô gái học lớp 12, hơn 10 năm trước, nghe nói bị con trai hiệu trưởng cưỡиɠ ɠiαи sau đó lại đột nhiên mất tích cũng tên là “Lý Bình”, cô ấy và cô gái khắc chữ lên cột đình có phải cùng một người hay không?

Không phải chứ! Chẳng lẽ trùng hợp như vậy. Cái tên Lý Bình này rất phổ biến, trùng tên trùng họ trong trường có rất nhiều, với lại hầu như mỗi năm mỗi cấp đều có.

Tôi lắc đầu, bỏ qua suy nghĩ này.

Tuyết Doanh như thể đọc được suy nghĩ của tôi, không đầu không đuôi hỏi: “Chúng ta bây giờ đang ở *trấn Tuyết Tuyền đúng không?”

*Trấn: đơn vị hành chính Trung Quốc.

“Không tệ.” Tôi không biết cô ấy muốn nói gì, chỉ đành gật đầu.

“Vậy cậu có biết tại sao chỗ này lại từ “hương Tuyết Tuyền” đổi thành “trấn Tuyết Tuyền” hay không?” Cô ấy cười thâm ý sâu xa: “Để xem sau này cậu còn dám nói tôi chỉ được gương mặt mà không có não hay không.”

Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, lúc này đã hiểu ra ý cô ấy nói: “10 năm trước.” Tôi khen ngợi giơ ngón tay cái với cô ấy rồi nói: “Tôi biết lời cậu nói có ý gì, nhưng mà chỉ mỗi cái này không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.”

“Nhưng mà thời gian ghi trên đây lại trùng khớp! Tôi nghĩ rằng cô gái khắc lên cột này và cô gái tên Lý Bình mất tích trong truyền thuyết ở trường học là cùng một người.” Tuyết Doanh không phục nói.

“Cô bạn ơi, tôi cũng tin dòng chữ này được khắc ít nhất 10 năm trước, nhưng mà cái tên Lý Bình này rất bình thường. Với lại cho dù là cô ấy khắc, vậy thì sao chứ? Chỉ đủ để chứng minh cô ấy rơi vào một cuộc tình tay ba, người cô ấy thích đã thay lòng mà thôi. Điều này hoàn toàn không giúp ích gì cho chuyện chúng ta đang điều tra cả!” Tôi bực mình ôm đầu.

“Không! Trức giác của con gái nói cho tôi biết trong hàng chữ này chắc chắn có bí mật gì đó.” Tuyết Doanh bướng bỉnh nói.

“Được rồi, cho dù đúng như cậu nói, chúng ta có thể đặt chuyện này sang một bên được không?” Tôi đầu hàng. Một cô gái khi cố chấp bướng bỉnh thật sự không thể giảng đạo lý mà, tranh luận với cô ấy, còn không bằng cứ hùa theo cô ấy.

“Giọng điệu cậu miễn cưỡng thế, căn bản chẳng tin tôi gì cả!” Tuyết Doanh tức giận vừa nói vừa xòe tay phải ra: “Đưa cho tôi bản sao của chìa khóa phòng tư liệu.”

“Cậu muốn làm gì?” Tôi ngẩn người.

Tuyết Doanh quay đầu lại… Hờn dỗi nói: “Tất nhiên là tìm bằng chứng cho cậu xem. Tôi muốn tìm xem rốt cuộc 10 năm trước có bao nhiêu người tên Lý Bình!”

“Cậu làm vậy để làm gì?” Đầu tôi muốn nổ luôn. Hầy! Con gái đúng là sinh vật làm việc theo cảm tính, xác thật thì một học sinh cấp 2 nông cạn như tôi chẳng thể hiểu nổi.

“Tất nhiên là có lý của tôi rồi, chí ít có thể đỡ tức giận hơi một chút.” Tuyết Doanh nhìn tôi rồi hừ một tiếng.

Tôi cười khổ không nói thêm, sau đó kéo cô ấy tiếp tục đi về phía bên phải của cái đình cổ. Nếu cứ tiếp tục tranh luận với cô ấy, biết đâu tranh luận đến sáng thì sao, đến khi đó còn điều tra cái rắm!

Không biết từ khi nào, gió càng ngày càng thổi mạnh hơn. Vừa tiến vào rừng cây long não thì có một luồng không khí lạnh lẽo ướŧ áŧ thổi đến, tối giữ chặt áo khoác, cẩn thận đi về phía trước. Bốn phía tối đen như mực, đèn đường vàng cam mờ nhạt chỉ chiếu được hơn mười mét, khi đến chỗ chúng tôi đứng đã leo lắt không đủ sáng nữa rồi.

Hai ngôi mộ cổ thì đang ở cách đây không xa, lặng lẽ hiện ra trong màn đêm của rừng cây, cho người ta một cảm giác quỷ dị và tang thương không nói nên lời.

Tuyết Doanh vốn đang tức giận với tôi thì bây giờ đã sợ đến mức áp sát vào người tôi.

“Chỗ này làm cho tôi cảm thấy rất khó chịu.” Cô ấy lẩm bẩm nói bên tai tôi.

Tôi không trả lời cô ấy, chỉ luôn quan sát bốn phía xung quanh, đang nhớ lại những gì mà Lữ Doanh đêm đó gặp phải rồi kể cho tôi.

Chầm chậm đi đến ngôi mộ đầu tiên, tôi dùng tay đào một nắm đất, xoa xoa trong lòng bàn tay, rồi sau đó ném đi, rồi cẩn thận nhìn về sáu cây long não ở phía bắc.

“Cậu còn nhớ tôi kể cho cậu nghe câu chuyện kia không? Lữ Doanh nói bọn họ đã đào được một thi thể trẻ sơ sinh ở dưới một gốc cây chương?” Tôi vừa nhìn chằm chằm hai ngôi mộ vừa hỏi Tuyết Doanh.

Cô ấy cố gắng nhớ lại rồi trả lời: “Cậu ta nói đó là chỗ đất tốt, lại không lộ ra ngoài ánh sáng.”

“Vậy có lẽ là gốc cây thứ tư tính từ bên trái qua. Chỉ có gốc cây kia mới vừa vặn giữa bóng của hai ngọn đèn đường, đào lên chắc chắn không bị ai phát hiện ra.” Tôi nhíu mày nói: “Chỉ là không rõ chỗ đất đó có phải rất xốp và mềm hay không.” Nói xong thì tôi đi qua đó, lấy tay cố gắng đào đất dưới gốc cây đó lên.

“Không đúng, đất ở đây vừa cứng vừa khô y như ở bên mộ vậy.” Tôi thất vọng trả nắm đất vừa đào về, rồi lau lên quần áo: “Với lại xung quanh gốc cây này không có dấu hiệu bị đào bới gì cả, kỳ lạ…”

“Kỳ lạ chỗ nào?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.

“Cậu có tin trên đời này có chuyện thôi miên tập thể hay không?” Tôi lấy đèn pin chiếu lên ngọn cây, vừa chiếu đèn từ từ nhìn xem và tìm tòi vừa hỏi cô ấy.

“Thôi miên tập thể?” Tuyết Doanh bĩu môi nói: “Cậu nói mấy chuyện hay chiếu trên TV à, một nhóm người đồng thời bị ảo giác? Mặc dù được người ta thổi phòng có vẻ rất kỳ diệu, nhưng mà tôi chẳng tin.”

Tôi cười rồi đứng dậy: “Tôi cũng chẳng tin. Tôi nhớ có một chuyên gia tâm lý rất nổi tiếng từng nói, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, tất nhiên tần số tư duy cũng khác nhau, vậy nên có thể làm hai người đồng thời sinh ra ảo giác giống nhau đã rất khó rồi, xác suất rất thấp. Nếu một ảo giác mà cả ba người đều thấy, vậy chỉ có một khả năng: Những gì ba người kia thấy là chuyện đã thật sự xảy ra.”

Tôi cúi đầu xuống nhìn cô ấy, giọng nói bắt đầu khàn khàn: “Lữ Doanh từng thề thốt rằng bọn họ đã từng đào gốc cây này, còn tốn sức đập một lớp bê tông. Vậy mà hôm sau, cậu ta đi đến lần nữa, thế mà dưới gốc cây long não chẳng có dấu vết đã từng đào bới gì cả… Cậu thấy chuyện này thế nào?”

“Chẳng phải cậu chê người ta ngốc à, người ngốc thì làm sao đoán được vấn đề khó khăn thế này?” Tuyết Doanh trừng mắt nhìn tôi.

“Có hai khả năng.” Thấy cô ấy chẳng hiểu thế nào lại tức giận lần nữa, tôi chẳng thể làm gì hơn là tự hỏi tự trả lời: “Một là bọn họ thật sự đã từng đào một chỗ nào đó, nhưng mà chắc chắn không phải gốc cây ở dây. Hai là tất cả bọn họ đang nói dối.”

Đột nhiên Tuyết Doanh giật mình, cô ấy kéo mạnh áo khoác của tôi, chỉ lên trên đầu rồi nói: “Tôi thấy bọn họ không nói dối đâu, không tin thì cậu nhìn lên trên đi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía đèn pin đang chiếu, trên tán cây xanh rậm rạp, trên một nhánh cây, có thể lờ mò thấy được một cái túi màu xanh dương không lớn lắm. Cổ họng tôi khô khốc, nhất thời tôi cảm thấy căng thẳng.

Tôi và Tuyết Doanh liếc nhìn nhau, hít sâu một hơi rồi tôi nói: “Xem ra đây chính là mục tiêu tối nay của tôi.” Đưa đèn pin cho cô ấy, tôi xoa hai tay rồi muốn trèo lên cây.

“Cậu thật sự muốn trèo lên đó à? Quá nguy hiểm, cái cây này có rất ít cành!” Tuyết Doanh vội vàng kêu lên.

Tôi nhìn lên đằng xa, cười khổ nói: “Tôi cũng không muốn trèo lên, nhưng nếu tối nay không cầm cái túi xuống, có lẽ tôi sẽ không thể ngủ ngon trong thời gian dài.”