Trước kia có vị danh nhân đã từng nói, trên thế gian này không có câu đó nào mà không thể giải được, điều đó phụ thuộc vào cách bạn phá giải nó thế nào mà thôi. Biết đâu, chỉ cần bạn đưa tay ra là có thể chạm tới đáp án.
Trước đây câu nói này từng là châm ngôn sống của tôi, nhưng kể từ khi tôi cùng Tuyết Doanh, Trương Văn, Cẩu Hùng, Áp Tử năm người cùng nhau chơi Đĩa Tiên xong, tôi bắt đầu nghi ngờ câu nói này có đáng tin hay không.
Những sự việc quỷ dị không thể hiểu nổi đang xảy ra càng ngày càng nhiều ngay cạnh chúng tôi. Áp Tử mất tích, mà ở cái đình cổ gần đó, đã nhiều năm không có tiếng khóc trẻ sơ sinh trong đêm, dạo gần đây mỗi đêm đều có âm thanh thê lương vang lên, cứ quanh quẩn vang vọng ở hành lang ký túc xá và cả trong phòng, làm cho lòng ai cũng hoang mang, thậm chí có người đã chịu không nổi muốn chuyển ra khỏi ký túc xá.
Mỗi khi nửa đêm nghe tiếng khóc trẻ con nỉ non, tất nhiên tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà sợ thì sợ, việc nên làm thì vẫn phải làm thôi.
11 giờ đêm, tôi cẩn thận đi qua phòng quản lý của ký túc xá, âm thầm chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Tuyết Doanh đã sớm đứng ở ngã rẽ đợi tôi.
“Muộn thế này cậu tìm tôi làm gì thế?” Mặt cô ấy tràn đầy chờ mong hỏi, cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Tôi nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ chuyện xưa mà Lữ Doanh tên nhóc cầm đầu đám lớp 7 kể không? Cậu ta và Áp Tử đi tìm thi thể trẻ sơ sinh, sáng hôm sau khi đi qua rừng long não, lúc đó thấy bọn họ đang đào bới dưới một gốc cây, hình như có một cái túi màu xanh lam ở đó. Tôi đã nghĩ rõ ràng là bọn họ nói dối!”
*Cây long não: có mùi thơm, cắt ra từng miếng cho vào đun, hơi bốc lên kết thành phấn trắng gọi là chương não dùng để làm thuốc và trừ trùng.
Trong chốc lát Tuyết Doanh thay đổi sắc mặt: “Chẳng lẽ cậu nói bây giờ đi đến cái đình kia? Đừng mà, đáng sợ lắm! Tiểu Dạ, đầu cậu úng nước à, tại sao không đi vào ban ngày? Ban ngày trời sáng, muốn tìm cái gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Ngốc thế!” Tôi dùng sức bóp mũi cô ấy: “Cậu tưởng tôi vui vẻ khi trời tối đưa năm ngón tay ra còn không thấy lại muốn đi đến chỗ rừng long não vừa âm u vừa đáng sợ kia à? Sân thể thao của trường thì bé bằng bàn tay, trong rừng ban ngày người tới người đi, chỉ sợ vừa đi được nửa đường đã bị mời vào văn phòng hiệu trưởng uống trà rồi!”
“Được rồi, tôi nói sai được chưa…” Tuyết Doanh tủi thân xoa mũi của mình rồi hỏi: “Nhưng mà cậu gọi tôi đi với cậu thì có cách gì à? Tôi không trèo lên cây đâu”
“Tôi cũng chẳng trông cậy cậu trèo lên cây, cậu chỉ cần đi theo tôi là được rồi.” Tôi khinh thường nói.
Tuyết Doanh “A” một tiếng, cô ấy mở to mắt ra vẻ đã hiểu ra: “Tôi biết rồi, Tiểu Dạ sợ đi một mình! Ha ha, hóa ra cái người thỉnh thoảng giả bộ chững chạc đàng hoàng Tiểu Dạ không sợ trời không sợ đất - cũng biết sợ đó nha!”
Tôi hung dữ nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, mặt tôi tức giận khi bị đoán trúng tim đen: “Cậu không đi thì thôi.” Nói xong tôi chạy thật nhanh về phía trước.
Tuyết Doanh vội vàng chạy lại kéo tay tôi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, người ta đi với cậu là được. Không được tức giận với tôi!”
Đi vòng ra sau sân thể thao, đi bộ hơn 100 mét, đã đến khu rừng trước cái đình cổ. Nghe nói cái đình này rất cổ xưa, đã vượt qua hơn 200 năm lịch sử.
Nền của đình được làm rất cao, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy cái nền cao gần 2 mét nhô ra này tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Không phải do hình dáng nó kỳ lạ, mà là chất liệu làm nên nó.
Nền của nó được làm từ rất nhiều khối đá và cát, nhìn rất giống cấu trúc của đê điều và đập nước. Mặc dù không phải không thể dùng mấy thứ này để xây, nhưng nếu để dựng thành một cái đình bằng gỗ để nghỉ ngơi, thì nhìn tổng thể cảm thấy chẳng thuận mắt gì cả, rất khó chịu.
Màn đêm mờ mịt, không trăng không sao, chỉ có ánh đèn đường màu vàng le lói, nó đang lờ mờ chiếu sáng vùng đất bốn phía xung quanh.
Khu rừng phía nam dưới ánh đèn này nhìn còn âm u và dữ tợn hơn nhiều, cành cây xào xạc theo gió thổi, phát ra những tiếng rít rất chói tai.
Tuyết Doanh vốn đã dựa vào tôi rất sát thấy vậy thì rét run, lại dính sát vào người tôi thêm, như thể dán chặt cả cơ thể lên người tôi vậy.
Cảm thấy tay bị hai khối mềm mại đè lên, tôi lúng túng quay mặt đi, nhưng không thể rút tay ra. Đành phải hắng giọng mấy tiếng, nỗ lực quan sát xung quanh, hy vọng có thể phân tán sự chú ý ra khỏi vật trên cánh tay.
Phía bắc sân thể thao có một con đường có thể đi lên tòa đình cổ này. Nói chung, cổ đình từ 6 giờ sáng đến 9 giờ tối, đều sẽ bị đàn anh và đàn chị cấp 3 chiếm lấy, bọn họ giải thích với học sinh cấp 3 chúng tôi rằng: Muốn đến chỗ này nghiên cứu môn sinh vật học và ôn tập cho các bài kiểm tra.
Nhưng mà ai cũng biết rằng, đàn anh đàn chị toàn đến đây để hẹn hò nói chuyện yêu đương, thậm chí thỉnh thoảng còn đến đây nghiên cứu sự khác biệt về cơ thể của đối phương nữa.
Đối với bí mật ai cũng ngầm hiểu thế này, tôi ghét cay ghét đắng, tất nhiên rất hiếm khi tôi đến đây, càng không nghĩ đến sẽ có một ngày nửa đêm tôi lại lén lút chạy đến đây.
Haiz! Thế sự khó lường, không nghĩ đến tôi đã nhanh chóng dùng hành động thực tế đi đến nơi đây để nghiệm chứng câu nói này.
Thong thả đi đến đình cổ, Tuyết Doanh tò mò nhìn ngó đánh giá xung quanh.
“Chỗ này bẩn thế, không biết lớp nào phụ trách quét dọn chỗ này?” Cô ấy chậc lưỡi nói, đẩy cành cây *vạn niên thanh trước mặt ra, rồi bật đèn pin nhỏ say sưa nhìn cây cột được khắc bằng dao đủ loại câu chuyện tình cảm.
*Vạn niên thanh: Cây thấp khoảng 40-80cm, dây mềm có hai màu xanh trắng, trồng để thanh lọc không khí, trang trí nhà hay theo phong thủy.
“Wow - thật tuyệt! Hóa ra đàn anh đàn chị ở trường chúng ta lại cởi mở như vậy!” Tuyết Doanh vui vẻ bóp chặt cánh tay tôi.
Tôi dở khóc dở cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy: “Dường như cậu quên chúng ta đến đây để làm gì!”