Sau khi rời khỏi phòng tư liệu của trường, tôi đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng suốt hai ngày liền. Trừ những lúc phải đi học, tất cả "thời gian rảnh rỗi" tôi đều dùng để điều tra 4 cô gái đã chết vào 9 năm trước. Nhưng mà việc điều tra không suôn sẻ như trong tưởng tượng. Suy cho cùng thì ngoại trừ tên của các cô ấy, tôi gần như không biết gì cả.
Đương nhiên, tôi cũng thử quanh co lòng vòng dò hỏi một số đàn anh cấp ba và một vài thầy cô, nhưng thật hiển nhiên, bọn họ cũng giống tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện của 4 cô gái kia.
Haiz, rốt cuộc 9 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân, rốt cuộc 4 cô gái này có phải đã từng chơi Đĩa Tiên hay không? Tại sao lại lần lượt chết trong vòng một tháng? Đến cùng các cô ấy chết như thế nào? Hàng loạt mối nghi ngờ cứ dội thẳng vào đầu làm tôi tò mò đến mức muốn phát điên lên.
Đang bực bội suy nghĩ rằng có nên quăng hết mấy món đồ trên bàn xuống dưới đất, giẫm mấy phát cho đỡ tức hay không thì Tuyết Doanh giống như một cơn gió chạy về phía tôi.
“Tiểu Dạ, tôi tra ra rồi.” Mặt cô ấy tràn đầy vẻ hớn hở nói: “Tôi tra ra được giáo viên nào đã làm việc ở trường này hơn 9 năm.”
Tôi mừng rỡ như điên, nắm lấy tay cô ấy, vội vàng hỏi: "Mau nói cho tôi biết. Trời ạ! Thật tốt quá, bữa tối hôm nay, tôi mời cậu!"
Mặt Tuyết Doanh hơi đỏ lên, nhưng không rút bàn tay bé nhỏ ra, cứ để tôi tùy ý nắm lấy, khẽ khàng nói: "Chị họ tôi cũng tốt nghiệp ở đây. Tuy rằng chị ấy không biết chuyện của 9 năm trước, nhưng chị ấy nói với tôi bây giờ chỉ còn hai người từ 9 năm trước vẫn ở lại trường này, chưa bao giờ bị chuyển đi."
“Chỉ có hai người?” Tôi nhíu mày: “Hai người nào?”
“Người thứ nhất là thầy hiệu trưởng. Từ hơn 20 năm trước ông ấy đã ở trường này rồi. Về phần người thứ hai, kỳ thật chúng ta rất quen thuộc, chính là thầy chủ nhiệm của chúng ta, Vạn Diêm Vương. Ngạc nhiên chưa!” Tuyết Doanh thích thú nhìn vẻ mặt giật mình của tôi, lại nói tiếp: “Còn có một chuyện khiến cậu càng bất ngờ hơn đấy. Chị họ nói với tôi, chủ nhiệm lớp của 4 cô gái kia, vừa hay là Vạn Diêm Vương.”
Vẻ bất ngờ trên mặt tôi ngay lập tức biến thành sự kinh ngạc, tôi lặng lẽ đứng dậy bước ra khỏi lớp.
"Cậu đi đâu vậy?” Tuyết Doanh ở phía sau tôi la lên.
“Nói nhảm! Đương nhiên là đi tìm Vạn Diêm Vương rồi.”
“Này! Đợi tôi với.”
Tất nhiên Vạn Diêm Vương không phải thật sự tên là Vạn Diêm Vương.
Chẳng qua là thầy ấy quá nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức quá đáng với học sinh của mình nên chúng tôi đã bí mật đặt biệt danh này cho thầy ấy. Gọi nhiều quá thành ra tôi cũng quên luôn tên thật của thầy. Lúc này thầy ấy đang thoải mái ngồi trên ghế, bắt chéo chân ăn cơm hộp tình yêu.
"Thầy Vạn, tụi em có vài vấn đề muốn hỏi thầy." Tôi thẳng thắn nói rõ mục đích đến đây: "Thầy còn nhớ đã xảy ra chuyện lớn gì vào 9 năm trước ở trường này không?"
Vạn Diêm Vương hơi kinh ngạc nhìn tôi, gãi đầu nói: "Dạ Bất Ngữ, em không lo làm bài tập về nhà mà chạy đến đây càn quấy gì vậy? Bài kiểm tra toán trắc nghiệm lần trước em chỉ thi được 56 điểm, làm hại tôi có muốn giúp em đạt điểm tiêu chuẩn cũng khó.”
“Chuyện này nói sau đi ạ. Vấn đề hiện tại của em rất quan trọng.” Tôi không khỏi cao giọng nói: "9 năm trước, trong lớp thầy có bốn bạn học nữ tên Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân phải không? Thầy còn nhớ lúc đó xảy ra chuyện gì không? Tại sao tất cả các cô ấy đều chết trong vòng một tháng?”
Sắc mặt Vạn Diêm Vương đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em nghe được chuyện của bọn họ từ đâu?"
“Một người bạn nói cho em biết. "Tôi nói dối mà mặt không đổi sắc: “Em còn biết, sau khi các cô ấy chết, trường học lập tức đặt ra nội quy thứ 36. Thầy Vạn, em muốn biết 4 cô gái kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi ra ngoài.” Vạn Diêm Vương đứng lên đuổi chúng tôi ra ngoài: “Tôi sẽ không nói cho các em biết gì hết, Dạ Bất Ngữ thằng nhóc nhà em đừng điều tra thêm nữa. Các em biết mấy thứ này chẳng có lợi gì đâu!”
Chao ôi! Lão già ngoan cố này. Tôi nháy mắt với Tuyết Doanh, để cô ấy làm theo kế hoạch. Tuyết Doanh mỉm cười với tôi rồi quay đầu lại đối mặt với Vạn Diêm Vương, đột nhiên òa khóc.
“Em… Em vốn cho rằng thầy Vạn có thể giúp bọn em!” Tuyết Doanh vừa nức nở vừa nói:" Em rất sợ! Em rất sợ bọn em sẽ giống như 4 cô gái kia.”
“Em, các em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sợ giống 4 cô gái kia?” Vạn Diêm Vương đột nhiên giống như nhận ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi rõ rệt, thầy ấy nhìn vẻ mặt ủ rũ của tôi, lại nhìn Tuyết Doanh khóc không ngừng, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ các em, các em cũng..."
“Không tệ.” Tôi cúi đầu, giả vờ hết sức sợ hãi: “Chúng em cũng đã chơi trò Đĩa Tiên. Cái đĩa kia muốn chúng em chết, nó muốn gϊếŧ chết bọn em! Làm sao bây giờ, thầy Vạn , chúng em rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Tôi đã sớm biết Vạn Diêm Vương là người kín miệng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng nói ra chuyện 9 năm trước cho chúng tôi nghe. Vì thế tôi và Tuyết Doanh đã tự biên tự diễn đoạn khổ nhục kế này, dùng lời nói nửa thật nửa giả lừa gạt thầy ấy. Cứ đánh cược một ván đi, Vạn Diêm Vương mạnh miệng nhưng lại hay mềm lòng, biết đâu có thể lừa được chút gì đó.
Giờ xem ra đoạn khổ nhục kế này sắp phát huy tác dụng rồi.
Vạn Diêm Vương chán nản lùi về sau vài bước, tựa như trong thoáng chốc già đi vài tuổi.
Thầy ấy ngã ngồi xuống ghế, mệt mỏi chỉ vào cái ghế đối diện với chúng tôi: "Các em ngồi xuống đi, để tôi ngẫm lại... 9 năm trước, 4 cô bé kia chết thật thảm, tôi tưởng cả đời này bản thân sẽ không cần nhớ lại nữa. Haiz, sao trên đời này lại có mấy đứa nhóc tò mò như các em vậy chứ…”
Vạn Diêm Vương kể lại bi kịch xảy ra vào 9 năm trước. Đó là một chân tướng cực kỳ giật gân, một câu chuyện khiến người ta sợ hãi không thể hiểu được.
Tiếng Vạn Diêm Vương khàn khàn, giọng điệu kiềm chế. Ông ấy nhìn tấm chắn nắng, hít một hơi thật sâu, chầm chậm nói: “Các em không nên chạm vào loại trò chơi kỳ quái đó. Mặc dù tôi là giáo viên, không muốn nhắc đến những chuyện mê tín đó, nhưng có một vài thứ đúng là rất khó giải thích. Có thể Đĩa Tiên thật ra không phải trò chơi dành cho con người.”
Như thường lệ, tôi đã ghi lại nó dưới đây:
“Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn, Lý Vân là học sinh lớp tôi vào thời điểm đó. Các cô bé ngoan ngoãn giỏi giang, thành tích cũng cực kỳ nổi trội, khuyết điểm duy nhất chính là rất thích những thứ kỳ lạ cổ quái. Nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả đều bắt đầu từ buổi tối hôm đó, cái buổi tối mà đúng lúc đến lượt tôi trực ở trường…”
9 năm trước, đêm khuya. Ngoài phòng trực ban truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
"Thầy Vạn, thầy Vạn, xin thầy mở cửa. Tú Tú và Văn Văn bị thương, các bạn ấy chảy rất nhiều máu. Làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?" Ngoài cửa, một cô gái đang khóc la, âm thanh vốn trong trẻo lại tràn ngập sợ hãi, cô vừa dùng sức gõ cửa, vừa sợ hãi run rẩy toàn thân.
Vạn Diêm Vương vội vàng mở cửa, chỉ thấy Từ Hứa và Lý Vân sợ xanh mặt đứng ở trước cửa, mà Trương Tú và Vương Văn lưng tựa lưng yếu ớt ngã trên mặt đất, như là đã hôn mê bất tỉnh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vạn Diêm Vương đi tới muốn đỡ hai cô gái kia vào trong phòng, nhưng tay thầy ấy còn chưa đυ.ng vào các cô ấy, đã bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trời ơi! Chỉ thấy ngón trỏ tay phải của Trương Tú và Vương Văn thế mà bị người ta cắt đứt, miệng vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu. Hơn nữa từ vết cắt không đều có thể thấy được, hung khí không sắc bén, bởi vì hung thủ vì để cắt đứt ngón trỏ đã dùng sức chém nhiều lần.
Thật sự quá tàn nhẫn! May mắn hai cô ấy sớm đã hôn mê bất tỉnh.
“Các em gặp phải biếи ŧɦái à?” Vạn Diêm Vương luống cuống tay chân khiêng các cô ấy vào trong nhà, vừa cầm lấy điện thoại, vừa kêu lên với Từ Hứa và Lý Vân: “Hai người các em mau giúp các cô ấy cầm máu, hòm thuốc ở dưới giường. Tôi báo cảnh sát trước, Ôi! Trời ạ! Tôi nên gọi cho xe cứu thương trước.”
“Không, thầy Vạn, chúng em không gặp phải biếи ŧɦái gì cả.” Từ Hứa khó khăn lắm mới bình tĩnh hơn một chút.
“Đúng, Thầy Vạn, là Đĩa Tiên. Đĩa Tiên muốn gϊếŧ chúng em!” Lý Vân lo lắng nói, các cơ trên mặt cô ấy không ngừng run rẩy: “Tay Tú Tú và Văn Văn bị Đĩa Tiên cắn, em, em muốn cứu các bạn ấy nên đã dùng dao nhỏ cắt đứt đầu ngón tay của Tú Tú và Văn Văn… Hì hì, Đĩa Tiên kia đã bị em đập vỡ, nó không thể gϊếŧ bọn em nữa." Lý Vân cười hì hì. Cô ấy cúi đầu nhìn hai tay của mình mà cười, Vạn Diêm Vương chỉ cảm thấy ớn lạnh không ngừng trào sau lưng.
Khi đó thầy ấy cũng thật sự không nghĩ tới, đó thế mà là lần cuối cùng nhìn thấy bốn cô gái này.
“Đêm đó tôi thông báo cho cha mẹ bốn người đưa họ về. Nhưng từ hôm đó trở đi họ không đến lớp nữa. Thẳng đến một tháng sau tôi mới biết tin họ chết." Vạn Diêm Vương thở dài một hơi, lưng rũ xuống, nhìn tôi và Tuyết Doanh.
"Họ chết như thế nào?" Tôi bình tĩnh hỏi.
“Nghe nói là vì Lý Vân. Đầu tiên cô ta bóp chết Từ Hứa, sau đó lẻn vào bệnh viện, bỏ phốt pho trắng trộm được từ phòng thí nghiệm hóa học vào trong dịch dinh dưỡng của Trương Tú và Vương Văn, đầu độc chết hai người bọn họ. Nhưng không biết vì sao, không lâu sau, cô ta cũng nhảy lầu tự sát." Vạn Diêm Vương thương tiếc nói: "Cho đến bây giờ tôi cũng nghĩ không ra, vì sao người ngoan ngoãn như Lý Vân sẽ làm như vậy. Mặc dù biết có hơi phi khoa học, nhưng mà có một đoạn thời gian tôi thật sự cho rằng cô ấy là bị Đĩa Tiên nhập!"
Tôi và Tuyết Doanh không khỏi rùng mình một cái.
Vạn Diêm Vương bi ai nhìn hai chúng tôi, lắc đầu: "Đây là tất cả những gì tôi biết. Các em cũng chơi Đĩa Tiên. Gần đây có... Khụ, có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?"
“Xin lỗi, thầy Vạn.” Vẻ mặt tôi tràn đầy sự hối lỗi ngẩng đầu lên nói:"Kỳ thật chuyện chơi Đĩa Tiên chúng em nói, đều là lừa thầy!”
“Đồ quỷ ranh!” Vạn Diêm Vương lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên như bị cắn vào mông: "Thằng nhóc này tự nhiên không có việc gì lại đi trêu tôi vậy hả! Tôi nhất định phải nói với hiệu trưởng, ghi lỗi nặng cho em.”
“Hì hì, thầy sẽ không làm vậy đâu. Thầy Vạn, cảm ơn câu chuyện của thầy.” Tôi lè lưỡi với thầy ấy, kéo Tuyết Doanh nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
“Chuyện này cậu thấy thế nào?” Trở lại lớp học, tôi khẩn cấp thảo luận cùng Tuyết Doanh.
"Tôi không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy rất sợ... Tiểu Dạ, chúng ta thật sự sẽ không chết giống như các cô ấy chứ?" Tuyết Doanh lo sợ hoảng hốt mà nói.
"Đồ ngốc, tôi cảm thấy cái chết của 4 người kia rất kỳ quặc, chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài." Tôi lấy tay chống đầu, chán nản suy nghĩ: "Nếu như nói Lý Vân điên rồi, cho nên mới gϊếŧ chết ba người bạn tốt của cô ấy thì lại càng vô lý. Một người điên rồi không thể gϊếŧ người một cách bình tĩnh như vậy."
"Nhưng mà, tôi, tôi cảm thấy e là tôi biết động cơ gϊếŧ người của Lý Vân..." Tuyết Doanh cúi đầu, muốn nói lại thôi.
“Cậu biết động cơ gϊếŧ người của Lý Vân?" Tôi hết sức kinh ngạc hỏi cô ấy.
Nhưng Tuyết Doanh lại không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, cười ngọt ngào với tôi: "Cái này, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết." Dứt lời, cô ấy tràn đầy sức sống chạy đi.
Thế nhưng lúc ấy chúng tôi đều không ngờ tới, chính bởi vì sự im lặng nhất thời đó của cô ấy mà gây nên chuỗi bi kịch liên tiếp không cách nào vãn hồi.
Vạn sự thay đổi, trong cõi u minh luôn có một bàn tay vô hình thúc đẩy mọi chuyện. Cho dù tôi biết, có lẽ cũng không cách nào phá giải được.