Thập Niên 60: Nữ Phụ Là Đại Mỹ Nhân

Chương 45

-----

Dì Tô đang đón cùng với bà nội Tô, khi thấy Thẩm Uyển đi vào, bà lập tức mỉm cười vẫy tay với dì.

Thẩm Uyển bình tĩnh đi tới, chào hỏi hai người trước, sau đó mới tặng bà nội Tô một món quà, nhưng cô từ chối ngồi bên cạnh dì Tô.

Dì Tô thật sự coi cô là con dâu tương lai của mình, kéo cô giới thiệu cô với người thân, bạn bè xung quanh, bởi vì cô vẫn chưa chính thức đính hôn, cô chỉ nói cô là hậu bối mà bà rất thích, nhưng thái độ trìu mến của bà đối với cô, những người có con mắt tinh tường đều thấy rõ.

Đột nhiên, nhiều người bắt đầu khen ngợi Thẩm Uyển, khen cô cư xử duyên dáng và hào phóng, trong phòng có rất nhiều người từng phục vụ ở Quân khu Bắc Thành, nên rất nhiều người biết Thẩm Uyển, họ chân thành khen ngợi cô.

Một số người còn bày tỏ sự ghen tị với dì Tô, khen con trai xuất sắc, con dâu tương lai cũng xuất sắc.

Dì Tô không muốn cướp đi vinh quang của mẹ chồng, nhưng nghe những lời khen lại không nhịn được mà nói:

“Vì lời khuyên của cô nên tôi cũng muốn Lộ Hoài nhà tôi cưới một cô gái xinh đẹp. Cưới vợ càng sớm càng tốt."

Bà vừa nói vừa kéo tay Thẩm Uyển, ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Uyển không tự hào cũng không phủ nhận điều đó, mà chỉ hơi cúi đầu xuống để tránh sự trêu chọc của mọi người.

Giữa chừng lại có thêm vài vị khách đi vào bên ngoài, dì Tô đứng dậy chiêu đãi, Thẩm Uyển cũng tìm được cơ hội đứng lên cùng bà.

Dì Tô bận rộn thấy cô cũng đi ra, mỉm cười kéo cô nói chuyện, hỏi cô vừa rồi có gặp Tô Lộ Hoài không.

Thẩm Uyển gật đầu nói: "Lúc mới vào cháu đã gặp anh ấy, suýt chút nữa cháu cũng không nhận ra."

"Ha ha, thằng nhóc đó hiện đang ở trong hải quân, mỗi ngày đều huấn luyện phơi mình trên bãi biển và phơi nắng trên thuyền, đen như mẩu than, vừa mới trở về làm dì sợ hãi."

Thẩm Uyển mỉm cười đi theo, giống như vô tình nói:

"Có vẻ em cháu rất thân với anh ấy, khi còn nhỏ bọn họ chơi rất thân, bây giờ cháu cũng thấy thế, cháu chỉ thấy họ nói chuyện với nhau."

Nụ cười ở khóe miệng dì Tô cứng lại, khi hỏi cô nhìn thấy ở đâu thì đột nhiên nổi giận, miễn cưỡng đẩy Thẩm Uyển rồi lập tức đi ra cửa.

Để Thẩm Uyển một mình ở lại, cô lấy một món ăn vặt trên bàn bên cạnh, chậm rãi ăn rồi đi về phía khu vườn nhỏ ở sân sau nhà họ Tô.

Khu vườn nhỏ ở sân sau của nhà họ Tô trồng đầy hoa hồng và các loại cây hoa, còn có một giàn nho trồng đầy nho ở giữa sân, phía dưới đặt bàn đá và ghế dài.

Lúc này, phần lớn khách khứa đều tập trung ở sân trước nói chuyện tán gẫu, sân sau yên tĩnh, Thẩm Uyển ngồi xuống băng ghế, chuẩn bị thưởng hoa ngắm cảnh.

Ở đằng kia, Thẩm Tình bị dì Tô mắng, còn không xấu hổ mà chạy tới tìm cô.

"Thẩm Uyển! Tôi biết ngay cô có ý đồ xấu mà!"

Thẩm Uyển ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô hỏi:

"Em không khỏe chỗ nào?" Hơn nữa, sao em không gọi chị là chị? "

Thẩm Tình khinh thường nhất khuôn mặt ngây thơ trịch thượng của cô, tức giận đến mức không để ý chuyện gì nữa, bừa bãi nói:

“A! Cô cho rằng cô là ai chứ?

Tôi là con gái duy nhất của Thẩm gia.

Cô chỉ là do mẹ cô mang đến thôi."

"Cô chỉ là một đứa con hoang, cô không xứng đáng để được tôi gọi là chị!

Hôm nay tôi tới để nói cho cô biết, lẽ ra người đính hôn với anh Lộ Hoài phải là tôi mới đúng, cô không nhịn được mà giành với tôi!"

"Ánh mắt nào của em nhìn thấy chị giành nhỉ?

Người đang cố hết sức để giành chính là em đó.”

Thẩm Uyển cong khóe môi mỉm cười, nụ cười như dao đâm thẳng vào tim Thẩm Tình.

"Nói thật, chị thật sự không thể so sánh độ vô liêm sỉ với em.

Một cô gái chưa chồng, không có quan hệ gì mà ra tới cửa đón khách với người ta, quả thực là khiến chị mở rộng tầm mắt."