Thập Niên 60: Nữ Phụ Là Đại Mỹ Nhân

Chương 17

----

Khi bọn họ sắp tới gần, trên ghế lái của xe jeep có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục, vòng qua đầu xe đi đến đây, hô to chào Tô Yến Thành:

"Chào huấn luyện viên Tô."

Tô Yến Thành gật đầu với anh ấy, rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Uyển như đang suy nghĩ phải giới thiệu hai người như thế nào, suy nghĩ không đến hai giây anh lại đổi ý, nói thẳng:

"Đi thôi, cô ấy sẽ đến quân đội với chúng ta."

Nhưng thật ra anh không cần giới thiệu, người lính trẻ chào anh đã nhận ra Thẩm Uyển.

Anh ấy tạm thời được điều từ quân khu Bắc thành đến làm phụ tá cho Tô Yến Thành, là quân nhân của quân khu này nên anh may mắn được xem đoàn văn công biểu diễn, lúc ấy đã nhớ kỹ đoàn hoa xinh đẹp này.

Anh ấy đang định chủ động chào hỏi Thẩm Uyển, vừa mới mở miệng đã thấy Tô Yến Thành đi thẳng đến bên cạnh xe rồi mở cửa sau xe ra, sau đó ý bảo Thẩm Uyển lên xe trước.

Sau khi Thẩm Uyển cúi người đi lên, anh đóng cửa xe lại, đi đến bên cạnh ghế lái phụ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ấy.

Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, phụ tá trẻ tuổi rất có mắt nhìn nhanh chóng đi về phía bên kia, nhanh nhẹn lên xe nổ máy, làm tốt công việc của mình.

Tháng trước khi Tô Yến Thành làm nhiệm vụ bị thương, sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm ở bệnh viện địa phương, anh được chuyển đến bệnh viện đa khoa quân khu Bắc Thành.

Sau khi anh có thể đi lại, bên quân đội phê chuẩn cho anh nghỉ phép, cho anh về nhà dưỡng thương một thời gian.

Trong lúc dưỡng thương, anh và anh cả của mình có đến quân khu Bắc thành, lại được lãnh đạo ở đây quan tâm, muốn anh giúp huấn luyện binh lính.

Anh cả Tô gia không đồng ý, nhưng anh lại thấy không sao cả, dù sao ở nhà cũng chán, không bằng tự kiếm việc gì đó ở trong quân đội để làm.

Xe jeep lái ra khỏi đại viện quân khu, Thẩm Uyển ngồi một mình ở ghế sau rộng rãi, trong lòng đang nghĩ có nên mở miệng phá vỡ sự im lặng trong xe hay không.

Cô vừa thấy bà Tô nói chú nhỏ Tô gia này bị thương, dù sao cô là người đi nhờ xe của người ta, do dự có nên thể hiện sự quan tâm hay gì đó hay không.

Tô Yến Thành ngồi ở ghế phụ, từ lúc lên xe đã bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ như đang nói xin đừng quấy rầy, đây cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Uyển do dự.

Đại viện quân khu rất gần quân khu Bắc Thành, chỉ mất khoảng mười lăm phút lái xe, đã đi được một nửa quãng đường.

Ở lối rẽ ngã tư cuối cùng, Tô Yến Thành mở mắt ra.

Trong lòng Thẩm Uyển sắp xếp lại lời muốn nói, khẽ cười nói:

"Chú Tô, cháu nghe bà Tô nói chú bị thương, hiện tại chú đã bính phục chưa?"

"Ừ."

Tô Yến Thành không quay đầu lại, chỉ trả lời một từ xem như đáp lại.

"... Được rồi."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Uyển bị người khác phái phớt lờ, câu trả lời của Tô Yến Thành như cho có lệ, rất qua loa.

Nếu đối phương không muốn nói chuyện, cô cũng không cần phải vội vàng.

Trên mặt Thẩm Uyển vẫn nở nụ cười, trong lòng lại hừ nhẹ, dựa vào ghế ngồi không nói nữa.

Phụ tá vừa tập trung lái xe, vừa nhịn không được phân tâm nghĩ, tính tình của huấn luyện viên Tô quá lạnh lùng, ngay cả anh ấy cũng cảm thấy đồng chí Thẩm Uyển chắc chắn sẽ tức giận.

Làm sao anh có thể đối xử với đồng chí nữ như vậy, lại là đồng chí nữ xinh đẹp nữa.

Trong lòng phụ tá đang bất bình thay Thẩm Uyển, không để ý phía trước có gờ giảm tốc, nên đã đạp phanh chậm mấy giây.

Xe bị xóc nảy, Thẩm Uyển không đề phòng nên đầu bị đυ.ng vào tựa lưng ghế lái, nửa người nghiêng về phía khe hở ở giữa. Mặt của cô đối diện với tấm cứng ở giữa ghế, nếu bị đập vào, dù mặt cô không bị hủy hoại thì cũng bị sưng lên.