----
Thẩm Tình nghe vậy mặt càng hếch lên trời.
Thẩm Uyển: “…”
Cô thật không biết tại sao mình lại cất công về chuyến này, đúng là lãng phí thời gian.
Ông bà Thẩm sống trong khu nhà ở thuộc khu quân sự, hai người Thẩm Uyển ăn sáng xong trực tiếp bắt xe buýt tới đó.
Từ lúc lên xe, Thẩm Tình luôn trong tình trạng như ở trên trời, ánh mắt không ngừng thay đổi, thỉnh thoảng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Uyển, còn cảm thấy mình đang giấu rất tốt.
Hai mươi phút sau, hai người lần lượt bước vào khu quân sự, Thẩm Uyển không có quan hệ tình cảm quá thân thiết với ông bà Thẩm, nhưng hai năm qua cô cũng không ít lần qua lại.
Cô vừa bước vào, có không ít người lớn tuổi đi đường đã nhận ra cô, chủ động tới bắt chuyện, Thẩm Uyển chào hỏi một lượt từng người, có ai hỏi Thẩm Tình thì cô cũng chủ động giới thiệu, không hề vì chuyện của chị em họ mà gây chuyện đáng cười ở bên ngoài.
Nhưng Thẩm Tình lại hoàn toàn trái ngược với cô, cô ta thấy cô ở trong khu nhà được đón chào như vậy, ai nấy đều thân thiết gọi cô hai chữ Uyển Uyển, vậy mà đến lượt cô ta lại là, ờ, là cháu gái nhà họ Thẩm ở dưới quê đây sao, rõ ràng cô ta mới là cháu ruột của ông bà nội, nhưng bây giờ mọi hoan nghênh đều để Thẩm Uyển hưởng hết, vầy làm sao cô ta không oán hận cho được.
Những người sống trong khu vực này đều là những đồng chí cách mạng đã nghỉ hưu, ai cũng trải qua phần lớn cuộc đời gập ghềnh, có gì mà chưa thấy qua chứ, cho nên vừa nhìn mặt thấy ánh mắt không mấy tự nhiên của cô ta thì sao mà không hiểu ngay chứ.
Ai đã biết mọi chuyện nhà họ Thẩm rồi đều thầm nói một câu, chẳng trách nhà họ Tô thà chọn cháu gái riêng còn hơn chọn cháu gái ruột, giờ so ra đúng là kém quá kém.
Đến trước cửa sân nhỏ nhà họ Thẩm, Thẩm Tình vượt qua Thẩm Uyển mấy bước đẩy cửa bước vào trước.
Thẩm Uyển chậm rãi từ tốn đi theo sau cô ta, vừa đến trước cửa nhà chính lại chứng kiến một màn giống hệt ngày hôm qua.
Ông nội Thẩm không có ở nhà, Thẩm Tình ôm bà nội Thẩm đang kinh ngạc mà khóc lóc thảm thiết, bà cụ nhất thời cũng không nghĩ nhiều mà ôm cô ta liên tục an ủi, cuối cùng ôm đầu cùng khóc.
Đúng cháu ruột có khác, cô cũng đã vào nhà một lúc rồi mà bà Thẩm cũng không để ý rằng trong phòng còn có thêm người khác.
Thẩm Tình vùi đầu vào trong ngực bà nội, một lúc lâu sau mới đứng thẳng lên nhìn bà, sau đó lại đầy ủy khuất nói:
“Bà nội, cháu thật sự rất nhớ bà.”
"Tình Tình ngoan, cháu ở dưới quê chịu khổ rồi, ngày nào ở nhà bà cũng nhớ đến cháu.”
Bà nội Thẩm lau nước mắt cho cô ta, nhìn cho thật kỹ cháu mình, phải rất lâu bà mới phát hiện Thẩm Uyển đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đẩu trong phòng khách.
Bà quay người lại, vẻ mặt hơi lộ sự ái ngại:
“Uyển Uyển, cháu cũng đến à, sao không lên tiếng vậy?”
Thẩm Uyển mỉm cười với bà, vô cùng hiền lành hiểu chuyện mà nói:
“Em gái khó khăn lắm mới về nhà, cháu cũng muốn để bà cùng em hàn huyên với nhau, hai người không cần để ý đến cháu đâu, cháu được gặp ông bà thường xuyên mà, thiết nghĩ em gái sẽ nhớ hai người hơn cháu đó.”
Bà nội Thẩm thấy cô không để bụng cũng thở phào nhẹ nhõm, bà mỉm cười kéo Thẩm Tình lại ngồi xuống, giọng điệu chứa đựng sự tức giận quở trách:
“Xem xem chị cháu kìa, hơn cháu có một tuổi thôi đấy, Tình Tình cũng đã là một cô gái rồi, sao vẫn cứ thích khóc nhè như hồi nhỏ vậy chứ.”